Caitlynd (đứa cháu
ngoại sáu tuổi) và tôi dừng lại trước cửa hiệu bánh để mua một ổ bánh mì nướng
nhân việt quất. Khi chúng tôi bước ra cửa, một cậu thiếu niên bước vào.
Tóc ở hai bên đầu
cậu thiếu niên được cạo nhẵn bóng, chỉ còn lại một chỏm nhọn hoắt trên đỉnh. Một
vành mũi cậu ta được xỏ khuyên và móc vào một sợi dây chuyền vắt ngang mặt để
chạy xuống chiếc bông tai lủng lẳng nơi vành tai. Một tay cậu ta kẹp tấm ván
trượt, tay kia ôm một quả bóng rổ.
Caitlynd vội vàng dừng
lại khi nó nhìn thấy cậu thiếu niên. Tôi tưởng cậu ta làm nó sợ, và con bé đứng
chết trân ngay tại chỗ.
Tôi đã lầm.
Cô cháu ngoại thiên
thần của tôi bước lùi khỏi khung cửa và đẩy cánh cửa mở toang ra. Lúc này tôi
đang đối mặt với cậu ta, tôi cũng né qua một bên nhường cho cậu ta đi vào. Cậu
ta lễ phép nói:
- Cảm ơn bà rất nhiều.
Trên đường ra xe, tôi
khen ngợi Caitlynd vể cách nó đã cư xử khi nó mở cửa cho cậu thiếu niên. Dường
như nó chẳng hề khó chịu trước diện mạo của cậu ta.
Điều duy nhất
Caitlynd nhận thấy ở cậu thiếu niên là hai tay cậu ta đều bận ôm đồ.
- Anh ấy sẽ gặp khó
khăn khi mở cửa, bà ạ.
Tôi chỉ nhìn thấy
cái đầu bị cạo một phần, thấy chùm tóc nhọn hoắt, thấy một vành mũi được xỏ
khuyên và sợi dây chuyền. Còn Caitlynd thì chỉ thấy một người tay xách nách mang
gặp khó khăn khi tiến tới cánh cửa đang đóng kín.
Tự nhiên tôi muốn hạ
mình xuống ngang tầm của cô cháu ngoại thiên
thần của tôi và nâng cao tầm nhìn của mình lên.
Terri McPherson
No comments:
Post a Comment