Thi thoảng anh lại nắm tay nàng. Có lẽ
chẳng lời nói mỹ miều nào đủ ấm áp hơn cái nắm tay chứa chan yêu thương
và đầy chở che ấy. Nàng là phụ nữ, lại là phụ nữ đa cảm, những cử chỉ
dịu dàng giản dị nho nhỏ của anh đủ sức trấn áp những nổi loạn, những mơ
mộng dại dột lâu lâu lại nảy sinh trong cái đầu bé nhỏ, xinh xắn nhưng
rắc rối của nàng. Chắc là anh đang vui và mãn nguyện. Họ đang trên đường
đi mời bạn bè dự đám cưới mình.
Vừa trải qua mối tình lâu năm sâu sắc và
đau khổ, nàng tưởng như chẳng còn hứng thú đến với người đàn ông nào
nữa. Thế rồi bỗng dưng anh xuất hiện, và cũng như nàng, anh vừa trải qua
cuộc chia tay cay đắng với một cô gái xinh đẹp.
Gặp nàng, anh bị cuốn
hút bởi sự đằm thắm, dịu dàng và tinh tế. Anh yêu nâng niu và nhiệt
tình, anh muốn nàng “kết” cho cuộc đời độc thân của anh. Nàng như được
an ủi, xoa dịu vết thương chưa lành bấy lâu. Nếu như người cũ hồn nhiên,
lãng tử vô tư bao nhiêu thì anh chu đáo, cẩn thận, tỉ mỉ bấy nhiêu.
Nhớ lại ngày xưa, có những khi nửa đêm
đang ngon giấc, nàng giật mình bởi cú điện thoại của chàng người yêu cũ:
“Anh đi công tác ở một nơi không có sóng điện thoại, anh phải chạy bộ
hơn 3 cây số ra đến khu dân cư này mới có sóng để nói với em một câu :
“Anh nhớ em lắm!” Rồi giữa đám đông tấp nập trên đường, chàng bỗng nhấc
bổng nàng trên tay, hôn lên môi say đắm và tuyên bố: “Anh muốn cả thế
giới này biết là anh yêu em thế nào!” Nàng đỏ mặt khi thấy bao ánh nhìn
khó chịu của mấy bác lớn tuổi gần đó… Chàng ấy còn có hứng thú yêu nhau
bên bờ biển, trong những chuyến dã ngoại hay bất ngờ trên ghế sô-pha
nơi phòng khách… Suốt thời gian dài bên nhau, nàng trải qua biết bao
cung bậc trầm bổng của ái tình: giận hờn, vui sướng, khổ đau và hạnh
phúc… Thoắt đã gần 10 năm trôi qua, bên nhà nàng bắt đầu thúc giục một
đám cưới. Chàng nói với nàng: “Em có chờ đợi anh được nữa không? Anh
chưa chuẩn bị tốt cho tổ ấm của chúng mình, anh cần thêm thời gian cho
xứng đáng với tình yêu của em” Nàng thấy tự ái và giận thực sự, thì ra
chàng vẫn chỉ là cậu sinh viên mơ mộng, tuổi xuân của nàng đâu có chờ
đợi mãi một kẻ viển vông như thế. Họ chia tay trong biển nước mắt chứa
chan…
Anh thì
ngược lại hoàn toàn. Anh không bao giờ ngủ sau 22h và luôn nhắc nhở nàng
phải ngủ sớm. Kể từ khi mới quen cho đến giờ, mỗi ngày anh thường gửi
cho nàng 2 tin nhắn; buổi sáng là : “Chúc em một ngày tốt lành” hoặc
“Chúc em ngày mới vui vẻ” và buổi tối trước khi ngủ là: “Chúc em ngủ
ngon” hay “ Ngủ ngoan và mộng đẹp em nhé”. Cứ thế đều đặn đến mức nàng
nghe tiếng tít tít là biết đã mấy giờ. Anh còn lên kế hoạch yêu nhau một
tuần hai đến ba lần cho đỡ phí sức và để dành cảm hứng, tất nhiên cũng
có trường hợp ngoại lệ nhưng không được vi phạm quá hai lần! Kiểu tóc và
áo quần của nàng cũng do anh thiết kế và chọn lựa .Tỏ tình, anh nghiêm
trang nói: “Anh yêu em và dự tính đi đến hôn nhân, nếu em không chê anh
thì anh xin phép được tìm hiểu em” Có lần nàng hỏi vì sao anh chọn
nàng, anh bảo: “Anh đã mệt mỏi vì những cô gái trẻ đẹp, chân dài, yêu họ
mất thời gian và tốn kém. Vả lại, với anh, phụ nữ chia ra làm nhiều
loại, mấy cô đó để chơi cho vui, em mới là hình mẫu làm vợ. Khi anh đã
lấy ai làm vợ, người ấy sẽ chẳng lo thiếu thốn bao giờ”. Mấy cô bạn gái
tấm tắc khen nàng “chậm mà chắc”, là “phúc về hậu vận” tìm được một nửa
lí tưởng.
Nhưng không hiểu sao thỉnh thoảng nàng
vẫn thấy buồn, vẫn thấy thiếu điều gì đó rất mơ hồ. Sắp đám cưới mà nàng
không thấy vui. Anh hỏi: “Em có sao không, em lo lắng hay mệt mỏi?”
Nàng nghĩ ngợi rồi nói: “Em cứ thấy buồn buồn sao đó anh à…” Anh nhìn
nàng một lúc rồi bảo: “Buồn thì phải có nguyên do chứ. Làm gì có buồn
không rõ vì sao!” Nàng bối rối, thú nhận: “ Em không rõ vì sao thật anh
ạ, nhưng mà em buồn lắm…” Rồi những giọt nước mắt bỗng tuôn trào trên
đôi mắt đẹp nao lòng của nàng. Anh thở dài, anh thấy phụ nữ thật khó
hiểu và rắc rối. Cố nén bực bội, anh bảo: “ Người ta chỉ có hai nỗi buồn
chính là buồn vì tình hay buồn vì tiền. Anh thấy cả hai điều đó bây giờ
em phải cảm thấy vui mới hợp lẽ. Bỏ những cảm xúc con nít ấy đi bà xã
nhé!”
Hôm nay đi mời đám cưới, nỗi buồn mơ hồ
ấy vẫn ám ảnh nàng. Khi xấp thiệp cưới đã vơi gần hết, nàng vẫn hồi hộp
để một tấm ra ngăn riêng trong giỏ. Anh nhìn đồng hồ rồi bảo: “ Đến giờ
cơm trưa rồi, mình ghé đâu ăn rồi tính tiếp em nhé.” Họ vào một quán cơm
đông đúc, người phục vụ mang Menu chậm chạp ra khiến anh bực bội. Như
thói quen, anh chọn món, sắp xếp bàn ăn, họ ăn trong im lặng. Biết anh
bực nàng chẳng dám nói gì, lúc gọi tính tiền anh vẫn không quên cảnh cáo
thái độ phục vụ yếu kém của nhà hàng. Trời bỗng tối xầm, rồi đổ một cơn
mưa nặng hạt. Chiếc xe máy tự dưng lại xì hơi càng khiến anh nổi cáu.
Dắt xe vào tiệm sửa xe ven đường mặt anh hằm hằm: “Còn vài cái thiệp
toàn chỗ bạn em, em lên taxi đi mời cho nhanh rồi về, anh sửa xong xe
cũng muộn rồi.” Nàng biết anh đã quyết như vậy thì không nên bàn thêm
nên vẫy một chiếc taxi màu trắng vừa đi tới…
Ngồi một mình trên xe taxi, nàng mới dám
lấy tấm thiệp mời người yêu cũ ra… Nàng đọc lại tên chàng, cái tên thân
quen đã gần 10 năm như là một phần máu thịt của nàng…Vậy mà bây giờ
chàng đang trở thành khách mời dự đám cưới nàng, và người đàn ông mới
quen chưa đầy nửa năm điềm nhiên trở thành chú rể trong bữa tiệc trọng
đại ấy… Nàng đã lí giải được nỗi buồn gần đây của mình… Cắn môi để ngăn
dòng nước mắt rơi, nàng nói tài xế lái vào con đường quen thuộc, rẽ phải
rồi rẽ trái, xe dừng trước căn nhà nhỏ nấp mình sau những tán lá lòa
xòa. Mưa đã ngớt… nàng lúng túng một chút rồi bấm chuông. Tiếng con Toto
quen thuộc sủa inh ỏi, một lát sau cửa mở, Toto chạy ra vẫy đuôi tíu
tít. Nàng sững người. Chàng trông khác quá, râu tóc để bù xù, gương mặt
hốc hác, đôi mắt thông minh trầm buồn…
- Em đó sao, vào nhà đi…
Thấy mái tóc nàng bị nước mưa thấm ướt,
chàng cuống quít chạy đi lấy cái khăn tắm quàng cho nàng, nhìn chiếc
khăn tắm sọc trắng xanh, nàng lại nhớ những lần họ tắm cùng nhau dưới
vòi sen và chàng dịu dàng lau từng phần thân thể nàng bằng tấm khắn tắm
ấy…
- Em đến để… – Nàng lúng túng quá, không
nói nên lời. Chàng ý nhị ngồi cách hẳn cái bàn, rót li nước trà nóng
mời nàng, mỉm cười:
- Để mời anh dự đám cưới phải không, anh chuẩn bị tinh thần rồi.
Im lặng. Nàng đưa mắt nhìn khắp căn
phòng: những cuốn sách, những bức tranh, đĩa hát, bình hoa, tấm rèm cửa
sổ màu vàng nâu thân thuộc… tất cả những thứ ấy họ đã cùng đi chọn lựa,
sắp xếp và trưng bày, tất cả vẫn y nguyên đợi chờ nàng, như nàng vẫn trở
về mỗi ngày nhưng nàng thì đã không chờ đợi được nữa…
- Vâng, thứ bảy tuần sau em mời anh… –
Nàng nói nhỏ, nước mắt lại trào trên má, ngượng nghịu đặt tấm thiệp trên
bàn – Anh ấy là một người tốt anh ạ…
- Ừ, anh mong em hạnh phúc, thật lòng anh mong như thế…
Chàng cũng nói thật dịu dàng. Nàng không dám ngước lên nhìn chàng, rồi nàng cố gắng hết sức để hỏi câu nàng muốn hỏi nhất:
- Anh… anh hiện giờ đã có ai chưa?
- Không, anh không có ai cả. Sẽ rất khó để có thể yêu một người nữa.
Nàng ngước mắt lên nhìn chàng. Nàng thấy trong đôi mắt cương nghị ấy hình như cũng đang có những giọt lệ âm thầm…
- Chắc anh sẽ đi xa một thời gian…- Chàng nói tiếp.
Nàng đứng dậy, thấy đôi chân mình nặng
trĩu, thân xác như kẻ vô hồn. Từ lúc này, họ sẽ mãi là người dưng, nàng
sẽ chẳng bao giờ quay trở lại ngôi nhà thân thương này nữa, nàng sẽ
thuộc về một người đàn ông, nhưng là người đàn ông khác chứ không phải
là chàng…
- Em phải về. Anh nhớ đến dự nhé… – Nàng
lắp bắp nhưng nàng nghe như ai đó nói chứ không phải mình. Chàng tiễn
nàng ra cửa. Cửa vừa mở thì trời lại tối xầm và cơn mưa chiều lại đang
ào ạt đổ xuống…
- Mưa Sài Gòn như nước mắt con gái,
nhanh đến rồi nhanh đi thôi, em chờ một chút vậy? – Chàng pha trò. Họ
đứng sát bên nhau, bên khung cửa quen thuộc, trong ngôi nhà quen thuộc.
Nàng không dám quay lại, vì biết sẽ chạm vào chàng, mưa ào ào vậy mà
nàng vẫn nghe rõ trái tim chàng đang đập…
- Hay em cứ đội mưa về vậy, mưa mỗi lúc một lớn hơn thế này bao giờ mới ngưng đây, anh ấy sẽ giận lắm…
Nàng lóng ngóng mở cửa, gió thốc vào
khiến nàng giật mình lùi lại, chạm phải khuôn ngực săn chắc của chàng,
khuôn ngực mà nàng đã từng gối đầu lên ngủ ngoan bao đêm… một luồng
điện chạy qua khiến họ hút vào nhau không thể cưỡng lại. Nụ hôn chứa
chan nước mắt của bao yêu thương và kỉ niệm, của bao mất mát và nhớ
nhung… Chàng bế nàng bằng vòng tay mạnh mẽ ngày nào đặt nàng trên chiếc
ghế sô-pha quen thuộc nơi phòng khách… chuông điện thoại của nàng bỗng
reo rộn rã… chàng tìm chiếc điện thoại từ túi của cái váy đầm rơi dưới
sàn đưa cho nàng nghe. Nàng nhìn số và tắt máy. Nàng thì thầm bên tai
chàng:
- Em quyết định rồi. Chẳng có đám cưới vào thứ bảy tuần tới. Em sẽ ở lại đây, anh thân yêu.
Lâu lắm Sài Gòn mới có trận mưa dữ dội và dai dẳng như thế, không biết bao giờ mới ngưng nữa.
4.7.2013
Vũ Thanh Hoa
Vũ Thanh Hoa
No comments:
Post a Comment