Lê Trần là một đại gia thành đạt bậc nhất tỉnh T. Ông cưới hoa
hậu tỉnh T. làm vợ. Đám cưới hơn cả giấc mơ của những cô gái trẻ. Một
năm sau ông phát hiện người vợ xinh đẹp ngoại tình với một nam người
mẫu, ông lập tức li hôn.
Ba năm sau, Lê Trần cưới nữ doanh nhân giàu có và cũng thành đạt nổi
tiếng. Sống với nhau được vài năm thì ông phát hiện vợ ngoại tình với
chính người lái xe riêng hàng ngày vẫn đưa đón nàng. Sau cuộc tranh
luận, họ thống nhất li hôn.
Năm năm sau, Lê Trần cưới cô bé vừa tốt nghiệp phổ thông trung học, kém ông hơn hai chục tuổi, chưa một lần yêu. Một ngày, ông cay đắng phát hiện được cô bé ngoại tình với tay thầy dạy nhạc do chính ông tuyển chọn cho cô học vào thứ bảy mỗi tuần. Tức giận, ông viết cho đôi “gian phu dâm phụ” tấm ngân phiếu và bảo họ mau biến khỏi mắt ông.
Mười năm sau, Lê Trần cưới một cô gái vừa trẻ, vừa đẹp còn rất giàu có. Cả tỉnh T. xôn xao, một số người ngạc nhiên, một số cười tủm, một số bảo nhau: “Cứ để rồi xem sao!”.
Với tuổi tác và bề dày kinh nghiệm, Lê Trần bây giờ đầy đủ bản lĩnh để giữ vợ. Ông kiểm soát mọi đường đi nước bước của nàng. Được hơn hai năm thì Lê Trần bắt đầu thấy có “hiện tượng khả nghi”. Đó là một gã trẻ tuổi tên Tuấn, làm cùng công ty với nàng. Hai người thường xuyên đi công tác, ăn trưa , uống cà phê rất thân mật. Ông bảo vợ: “Chỉ cần em thú thật, anh sẽ tha thứ, anh đã quá mệt mỏi với các cuộc li hôn rồi.” Nàng một mực chối cãi. Lê Trần ngẫm ngợi: “Hơn hai mươi năm trước khi mình trai trẻ, người vợ đầu còn phản bội dễ dàng đến thế thì bây giờ làm sao tin được lũ đàn bà!” Hai vợ chồng tranh cãi rất căng thẳng, cuối cùng là cuộc xô đẩy quyết liệt, vợ Lê Trần trượt chân ngã từ lầu hai xuống đất và qua đời.
Lê Trần ngồi bất động như pho tượng trong đám tang vợ. Khi mọi người về hết, ông vào phòng ngủ mở tủ quần áo của nàng. Mùi hương dịu dàng thân thuộc vẫn phảng phất làm ông ứa nước mắt, bỗng một cái bọc nhỏ rơi ra. Ông mở bọc thấy chiếc đầm ngủ màu đỏ tuyệt đẹp bên trong cuộn một lá thư đề gửi nàng. Lặng người, Lê Trần chậm rãi mở thư xem:
“Tôi đi khắp các cửa hàng tơ lụa trong thành phố mới tìm được cái váy ngủ này tặng em…” – Ông ngừng lại, thở hắt ra rồi run rẩy đọc tiếp – “Tôi nhớ có lần em nói là muốn có một bất ngờ nhỏ dành cho ông xã vào đêm sinh nhật tới, tôi thật sự ngưỡng mộ tình yêu bấy lâu em luôn dâng trọn cho chồng. Món quà nhỏ này thay lời chúc phúc cho hai người. Tuấn”
Ông khó nhọc quay lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng lẩn khuất trong làn khói trắng rồi tất cả nhòa đi…
19.5.2009
Năm năm sau, Lê Trần cưới cô bé vừa tốt nghiệp phổ thông trung học, kém ông hơn hai chục tuổi, chưa một lần yêu. Một ngày, ông cay đắng phát hiện được cô bé ngoại tình với tay thầy dạy nhạc do chính ông tuyển chọn cho cô học vào thứ bảy mỗi tuần. Tức giận, ông viết cho đôi “gian phu dâm phụ” tấm ngân phiếu và bảo họ mau biến khỏi mắt ông.
Mười năm sau, Lê Trần cưới một cô gái vừa trẻ, vừa đẹp còn rất giàu có. Cả tỉnh T. xôn xao, một số người ngạc nhiên, một số cười tủm, một số bảo nhau: “Cứ để rồi xem sao!”.
Với tuổi tác và bề dày kinh nghiệm, Lê Trần bây giờ đầy đủ bản lĩnh để giữ vợ. Ông kiểm soát mọi đường đi nước bước của nàng. Được hơn hai năm thì Lê Trần bắt đầu thấy có “hiện tượng khả nghi”. Đó là một gã trẻ tuổi tên Tuấn, làm cùng công ty với nàng. Hai người thường xuyên đi công tác, ăn trưa , uống cà phê rất thân mật. Ông bảo vợ: “Chỉ cần em thú thật, anh sẽ tha thứ, anh đã quá mệt mỏi với các cuộc li hôn rồi.” Nàng một mực chối cãi. Lê Trần ngẫm ngợi: “Hơn hai mươi năm trước khi mình trai trẻ, người vợ đầu còn phản bội dễ dàng đến thế thì bây giờ làm sao tin được lũ đàn bà!” Hai vợ chồng tranh cãi rất căng thẳng, cuối cùng là cuộc xô đẩy quyết liệt, vợ Lê Trần trượt chân ngã từ lầu hai xuống đất và qua đời.
Lê Trần ngồi bất động như pho tượng trong đám tang vợ. Khi mọi người về hết, ông vào phòng ngủ mở tủ quần áo của nàng. Mùi hương dịu dàng thân thuộc vẫn phảng phất làm ông ứa nước mắt, bỗng một cái bọc nhỏ rơi ra. Ông mở bọc thấy chiếc đầm ngủ màu đỏ tuyệt đẹp bên trong cuộn một lá thư đề gửi nàng. Lặng người, Lê Trần chậm rãi mở thư xem:
“Tôi đi khắp các cửa hàng tơ lụa trong thành phố mới tìm được cái váy ngủ này tặng em…” – Ông ngừng lại, thở hắt ra rồi run rẩy đọc tiếp – “Tôi nhớ có lần em nói là muốn có một bất ngờ nhỏ dành cho ông xã vào đêm sinh nhật tới, tôi thật sự ngưỡng mộ tình yêu bấy lâu em luôn dâng trọn cho chồng. Món quà nhỏ này thay lời chúc phúc cho hai người. Tuấn”
Ông khó nhọc quay lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng lẩn khuất trong làn khói trắng rồi tất cả nhòa đi…
19.5.2009
No comments:
Post a Comment