Nàng ngồi nhìn chăm chăm vào khoảng
không vô định trước mặt. Nàng không tin nổi những gì đã xảy ra, chuyện
xảy ra chỉ mới ba ngày thôi, ba ngày…Khi ấy, nàng và chàng hẹn nhau cùng
đi ăn tối vào thứ bảy cuối tuần. Nàng biết chàng sẽ nói những điều hệ
trọng vào hôm ấy vì họ đã yêu nhau hơn hai năm rồi, nàng đã mặc cái áo
xanh tuyệt đẹp, trang điểm tuyệt đẹp chờ chàng đến đón… nhưng mãi mãi…
chàng sẽ chẳng bao giờ đến vì một tai nạn giao thông bất ngờ. Chàng chết
khi trên tay còn cầm bó hoa hồng đỏ rực bọc trong lớp giấy lụa kiêu sa.
Nàng không khóc nổi vì nước mắt đã cô đặc lại trong trái tim. Trong
phút giây đau đớn, nàng ước mình được chết theo chàng , may mà cô bạn
thân đã kịp kéo nàng ra khỏi ý nghĩ u ám đó. Nàng sợ những lời động viên
an ủi trong lúc này,
nàng sợ những sẻ chia, thương cảm của những người
đang sống trong trọn vẹn. Trái tim vẫn đập trong lồng ngực, mắt vẫn
nhìn, tai vẫn lắng nghe nhưng nàng thấy hình như sự sống thực sự với
mình cũng đã hết. Gieo mình xuống nệm, bờ vai vững chãi của chàng , nơi
nàng vẫn tựa đầu để thủ thỉ, giận hờn lại hiển hiện …trùm chăn, nhắm mắt
lại, vòng tay mạnh mẽ và đôi mắt dịu hiền của chàng lại vò xé nỗi nhớ
của nàng…Nàng lả đi trong đau đớn và hồi tưởng…nàng vật vã trong một cõi
mê và tiềm thức của nàng như bị thôi miên… Một ông già râu tóc trắng
toát, mặc tấm áo choàng màu thẫm hiện lên…nhìn vẻ mặt phúc hậu và cử chỉ
điềm đạm của ông, nàng hỏi:
- Cháu trông Ông giống thần tiên trong phim quá ?
Ông già mỉm cười trông càng hiền hậu:
- Con gái thông minh lắm. Ta là Thần Cứu
rỗi đây. Ta chỉ xuất hiện khi một người thật tuyệt vọng và đau buồn.
Con muốn ta giúp con điều gì?
Nước mắt chứa chan, nàng nói như không kịp thở:
- Ông bảo giờ con còn ao ước gì nữa
ngoài ước mơ anh ấy sống lại để chúng con được sống với nhau đến đầu bạc
răng long và có thật nhiều con cái…
Ông già khe khẽ gật đầu thấu hiểu rồi ông vẩy nhẹ bàn tay, nhắm mặt lại, bảo:
- Con sẽ được như ý. Các con đang ở với nhau bốn mươi năm sau!
Nàng vẫn chưa hiểu lắm thì chẳng thấy Thần đâu nữa.
Một người đàn
ông đi về phía nàng, nàng nhìn người ấy một lát và lại thấy nước mắt
chứa chan…Chàng! Nhưng chàng của 40 năm sau thì đương nhiên phải khác
chàng bây giờ: tóc đã bạc hơn nửa mái đầu, bụng nặng nề, khuôn mặt tuấn
tú hằn sâu vẻ mệt mỏi. Nàng mỉm cười với chàng nhưng chàng chẳng nhìn
,chỉ hỏi: “Đi đâu bây giờ mới về?” Rồi cũng chẳng nghe nàng trả lời,
chàng bước vào căn nhà nhỏ mà nàng hiểu là tổ ấm của mình. Nàng thấy họ
đã có bốn người con : hai trai ,hai gái. Các cô gái giống hệt mẹ, các
chàng trai giống hệt cha, thật thỏa ước nguyện! Cô gái đầu đã sinh cháu
và mang sang nhờ nàng trông giúp. Vừa bế cháu ,nàng vừa nghe con gái kể
thật nhiều tội của chàng rể . Ba đứa con sau đứa thì đòi lấy vợ, đứa thì
đang yêu, đứa lại học kém, đứa nào cũng kể lể xin tiền bố mẹ làm cho
chàng và nàng cứ rối tinh rối mù cả lên. Chàng ngồi đọc báo và xem
ti-vi, mặc cho nàng vừa bế cháu vừa nấu nướng, nàng tự an ủi: ông ấy ăn ở
nhà là may rồi. Cơm dọn ra, bọn trẻ con toan cãi nhau đã bị chàng nạt
nộ một trận nên cả nhà ăn lặng lẽ và mau chóng . Khi vào phòng ngủ ,
nàng mới có dịp ngồi trước gương trang điểm và giật mình: trong gương là
một mụ béo với đôi má chảy xệ và đôi mắt khắc nghiệt đầy dấu chân
chim…Vừa lúc ấy, chàng cũng bước vào. Khi chàng cởi bộ đồ tây ,chỉ còn
đồ lót, nàng thở dài quay đi khi nhìn thấy cái bụng nung núc mỡ…nhưng
rồi nhớ ra dáng vóc mình, nàng khe khẽ nằm xuống cạnh chàng. Chàng “ợ”
lên một tiếng sau khi ăn no và quay về phía nàng. Mỗi khi nằm bên nhau
thế nào họ cũng bàn về chi tiêu và con cái. Nàng ca cẩm về sự thiếu hụt,
về giá cả tăng vùn vụt và lũ con khó bảo còn chàng thì gắt gỏng hỏi
nàng muốn gì ở chàng nữa, chàng mệt mỏi lắm rồi. Nàng im lặng, giá như
lúc này chàng quàng tay dịu dàng ôm nàng thôi (chẳng cần khao khát và
đắm say như 40 năm trước) thì mọi khó khăn có lẽ sẽ nhẹ nhàng biết bao
nhưng sau khi lướt mắt qua thân hình của vợ, chàng vô tư chìm ngay vào
giấc ngủ với những tiếng “kéo bễ lò rèn” rung giường. Nàng thấy bực bội
vô cùng, chẳng biết vì tiếng ngáy, vì giá cả leo thang hay vì lũ con
cứng đầu…Nàng thấy sao mình bế tắc và thất vọng thế, nhìn quanh mấy nhà
hàng xóm sao họ may mắn thế …”Vô dụng! Thật vô dụng!” Nàng lầm bầm và
chợt tỉnh giấc. Nàng thấy nàng vẫn nằm một mình. Tấm ảnh chàng mỉm cười
vẫn ngự ở đầu giường. Chàng mãi mãi vẫn là chàng trai ba mươi tuổi dáng
dong dỏng cao, hào hoa và hóm hỉnh. Trong ký ức cuối cùng của chàng,
nàng mãi mãi vẫn là cô gái hiền dịu có đôi chân dài, mái tóc dài và vòng
eo thon thả . Nàng ngồi dậy, khoác tấm áo lạnh , mở cửa và bước ra phố.
25/12/2006
Vũ Thanh Hoa
Vũ Thanh Hoa
Ôi, thực tế phủ phàng, nhưng lại là phương cách cứu rỗi hiệu quả nhất để kéo con người ra khỏi tận cùng khổ đau!
ReplyDeleteHay!
Chiêm bao...
ReplyDeleteTừ hai tòa án khác nhau. Chàng và nàng được trả tự do từ hai mái gia đình.
Những tưởng rằng hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của hai người. Họ sẽ tự do đến nơi hò hẹn, sẽ yêu nhau thật thoải mái chẳng bị bất kỳ mọi thứ cản ngăn. Nàng tưởng tượng...chàng sẽ hớn hở gọi cho nàng ngay khi ra khỏi tòa án...Những lời thật ngọt ngào chẳng cần ngó trước ngó sau...câu chuyện tình tứ sẽ chẳng còn bị ai cắt đứt trong lúc hốt hoảng vội vàng...
Nàng thả bộ từ từ dọc con đường không một bóng cây, dẫu cho trưa hôm ấy trời đang nắng gắt...Cái gã cộc cằn thô lỗ mà nàng vừa thoát ra đời gã cách đây chưa đầy nửa tiếng vù xe qua mặt nàng không buồn chào một tiếng...Chiếc xe theo gã sau khi ly hôn đó là tài sản hai vợ chồng dành dụm suốt mấy năm trời...Nghĩ lại hồi đó lúc mới tậu nó xong, gã hớn hở bảo nàng leo lên gã chở đi cho nó oách...cho biết mùi xe máy là gì....Gã hỏi nàng ngồi xe máy có êm không, mát không? Nàng biết gã cưng con xe ấy lắm...
*****************************
Chàng vừa ra khỏi tòa, tay lái ruột đứng chờ sẵn dưới tán cây bên đường...Hắn biết tính chàng rất khó chịu khi đậu xe dưới nắng...Hắn nheo mắt nhìn chàng...Sếp à...Trưa nay em mời sếp...mình ghé chỗ nào làm ít ve nghen sếp...Ừ...Ghé chỗ mụ Nga đi...Ồ...Chỗ đó coi sao được...Phụ nữ ngồi chỗ đó bất tiện lắm...Chàng bỗng cáu...Phụ nữ nào? Ủa...chớ không phải...Không phải cái gì...Trưa nay chỉ có tôi với cậu...
Tên lái hơi bất ngờ...Lâu nay, cứ mỗi lần thoát ra khỏi tay sếp bà, sếp ông liền lên chương trình gặp nàng ngay...Thật lòng hắn cũng không khoái sếp bà cho lắm...Bả hơi chi li tính toán lại phải cái giọng lưỡi chanh chua khó chịu theo kiểu bề trên...Không như cái cô Phượng bồ sếp...Lúc nào cũng ríu ra ríu rít...Nói gì cũng cười, làm gì cũng khen...thỉnh thoảng lại quà cáp nữa mới thích chớ....
***********************************
Bên này làm gì có chỗ đậu xe? Chỗ mấy gốc xà cừ đó...Không thấy hả? Dạ...Để em lùi....Hắn cảm thấy hơi ngột ngạt...Tưởng sếp vui hắn mới mời...Ai ngờ...Trưa nay sếp hắn lại làm sao thế này?
Hắn chưa bao giờ thấy sếp hắn uống kinh như thế...Sếp rút ví quăng cọc tiền trên bàn bảo hắn...Cất tiền đi...tí trả...Dạ..em mời sếp mà...Cậu không đủ cho tôi uống đâu...
Nàng chờ chàng quên cả ăn trưa...Đến tối...đến khuya vẫn không thấy động tĩnh gì...Sốt ruột quá nàng gọi liều...Chuông đỗ...không bắt máy...Bí quá, nàng gọi cho tên lái ruột...Hắn lầm rầm giọng ngái ngủ...Ổng chết rồi...Nàng thất kinh...Cái gì? Ồ...Ổng nốc từ trưa đến giờ...chẳng biết trời trăng chi nữa....Đang đâu vậy? Về nhà ổng chớ đâu...
***************************************
Chàng không đến với nàng như hẹn....
Ngày ngày...Nàng lủi thủi một mình trên con đường đến cơ quan bằng chiếc xe máy chàng tặng nhân kỷ niệm hai năm ngày họ gặp lại và yêu nhau...Trước đây nàng thật hạnh phúc khi có ai đó nhắc tới tên chàng...nhưng bây giờ lại cảm thấy thật ngại khi nghe ai đó quan tâm...Chàng sao rồi? Lâu nay sao không thấy điện đóm gì hết?
Chiều chiều...Một gã đàn ông ngày ngày đậu xe bên đường nhìn hai mẹ con đón nhau về trên chiếc xe gas gã sắm cho vợ hôm sinh nhật bốn mươi của nàng mà lòng buồn tan tác...
Ôi...Nếu biết thế thì cả chàng và nàng đã chẳng li hôn...Nàng xé nát mảnh giấy tòa tuyên và đạp mạnh vào nắp bật thùng rác...Cảm thấy chân mình đau buốt...Cái cạnh giường bằng gỗ bỗng sắc như dao...Một dòng nước ấm ấm màu đỏ thẫm rỉ từ từ trên đầu ngón chân cái loang dần xuống cái bọc vải màu vàng trên gối kê chân...Vô ý vô tứ đến thế là cùng...Gã chồng cù lần củ chuối vừa mắng nàng vừa nhanh bịt lấy cái chỗ đang rỉ máu kia bằng mẫu thuốc lá gã vừa xé ra từ điếu thuốc mà nàng luôn cho là lạc hậu hôi hám...Không khéo bay luôn cái móng cái cũng nên...Gã lo lắng cho nàng theo cái kiểu thô thiển của lão...
Chẳng cảm thấy đau ở đầu ngón chân...Nàng chỉ thấy đau lòng...
Cũng may...Điều đó mới chỉ là chiêm bao....
Thanh Thủy.