Friday, August 16, 2013

ƯƠM MẦM Y ĐỨC

Nằm bệnh viện 1 tuần, hôm nay mới có dịp trốn về nhà 1 vài tiếng cho đỡ nhớ...con gấu và cho phép mình bung trải cảm xúc 1 chút. 
Thú thật, có ai muốn nằm bệnh viện đâu? Mình cũng phải khen rằng bệnh viện Quận M. bây giờ đã khác xưa, bác sĩ nhẹ nhàng, điều dưỡng dễ thương, phòng ốc sạch sẽ, thoáng mát... Thế nhưng, vẫn có điều khiến mình phiền lòng vô cùng và thoáng chút lo lắng cho thế hệ điều dưỡng sau này: THÁI ĐỘ CỦA Sinh Viên Điều Dưỡng ĐI HỌC . Các bạn, các chị thực tập tại khoa mình - nội tổng, khiến cho mình đã bệnh lại càng thêm bất an, bực bội. Các chị không thèm chào hỏi bệnh nhân, sáng sớm gõ cửa rầm rầm làm mình đang ngủ mơ màng muốn té lọt xuống giường, các chị chích thuốc...không thèm hỏi tên bệnh nhân, hoặc hỏi cũng chỉ sơ sài cho có , lụi người ta đau mà không thèm giải thích trước việc mình sắp làm cho bệnh nhân là gì, thuốc gì, cũng chẳng biết đúng bệnh hay không? Đưa thuốc, mình hỏi thuốc gì, chị ấy quát lên: " ai biết, bác sĩ đưa thì tui phát!" - trời ạ, rủi cho mình uống không đúng thuốc thì tính mạng mình đi đâu về đâu???  Chích mông, chị không cần xác định chỗ - như thần thánh, chị chọn đại rồi đâm 1 phát, mình chưa kịp nói gì là chị đã bơm thuốc xong dù thuốc đó cần bơm chậm vì rất nhức. Chị đi chích, không mâm, không khay, cầm mỗi hộp gòn, bơm tiêm có thuốc chị vứt xoạch phát trên giường,  suýt nữa rớt xuống đất. Gòn sát khuẩn xong, chị vứt ngay vào ... nắp hộp gòn vô khuẩn, làm mình suýt ngất xỉu .
Qua ngày 2 bác sĩ cho truyền dịch, chị cầm chai dịch, không thèm hỏi tên, cắm cọc, nhắm mắt làm. Tay mình vốn vein mỏng, mềm, dễ bị bể nên mình đã cẩn trọng nói trước với chị, hỏi chị có làm không thì chị gào lên: " Để đó, em làm được mà, để yên tay đi!" - và sau khi câu nói đó thoát ra thì chị...chích trật vein, tay mình sưng lên 1 cục. Chị ơi, Y đức của chị ở đâu?  Chiều chị đo huyết áp, chị giật tay bệnh nhân ra, bơm bơm nghe nghe, sau đó ngoảy mông đi, chẳng thèm cám ơn cũng chẳng thèm báo kết quả cho bệnh nhân, hỏi, chị phát 1 câu: "bình thường!" rồi lặn mất. Mình đau dạ dày dữ dội [do bị loét], báo chị, chị dạ dạ ừ ừ, sau đó sủi tăm hơi, không thấy bác sĩ lên kiểm tra, hỏi ra, chị tỉnh bơ nói... chưa báo! . Lúc này, mình đã cực kỳ bức xúc vì dù gì mình cũng là người trong ngành nhưng cứ im để xem chị tiếp tục thế nào...
Ngày thứ 3, thái độ chị cũng không thay đổi. Chị quát bà cụ 83 tuổi cùng phòng mình như mẹ la con. Bà 83t, không đi được, không người nhà, đáng lẽ phải hỗ trợ đẩy bà cụ đi siêu âm, chị lại quay ra ... trách bà, rồi kêu bà ... chờ chừng nào người nhà lên rồi đưa bà đi. Mình hỏi chị, biết khi nào người nhà lên, chị trả treo 1 câu: " tui có nói chị đâu mà chị xen vào?", rồi cũng ngoảy mông đi mất, mãi sau mới thấy chị gọi Điều Dưỡng chính lên đưa bà cụ đi sau khi mình và chị bạn sạc cho chị 1 trận về Y ĐỨC!  
Nói tóm lại, 1 tuần nay, thái độ của chị vẫn chẳng thay đổi. Chị mới đi học, đi thực tập thôi, mà chị đã coi thường tính mạng bệnh nhân như vậy, Y đức chị đã như vậy, không lẽ mình bảo chị về học lại 12 điều Y đức cho thuộc trước khi ra làm???? Với kiểu đào tạo "chụp giật" như thế, "ươm mầm" thái độ NVYT như thế, thì chả trách ra toàn những "lương y như hổ báo" giống ông cụ 83t phòng bên của mình đã bàn luận.
Mình không cấm sinh viên thực tập thăm khám, chăm sóc, nhưng chăm sóc kiểu "hổ báo" như các chị này, mình sợ quá rồi!!!!! 

No comments:

Post a Comment