Friday, May 10, 2013

Blog Chung Do Kwan

Xin giới thiệu với các bạn blog của nhà thơ Chung Do Kwan :   dotrungquan.com

Bài hát đầu tiên được phổ từ thơ của Chung Do Kwan tôi được nghe do một người bạn cùng lớp phổ thông hát - bài Phượng hồng:


 "Mối tình đầu của tôi 
Là cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp, 
Là áo ai bay trắng cả giấc mơ 
Là bài thơ còn hoài trong vở, 
Giữa giờ chơi mang tới lại mang về ... " 




Lời thơ như ai đó viết cho tâm sự của chính tôi, cảm giác bâng khuân nhè nhẹ, nhớ về một thời học sinh thơ mộng, nhớ về một khuôn mặt thân quen, khuôn mặt đi theo mình gần như suốt cả cuộc đời ... Sau này tôi mới biết tác giả còn rất nhiều bài thơ rất hay về quê hương, về mẹ, về tình yêu, đồng đội ... Các bạn có thể vào blog của Kwan ở mục "Đồ cổ" và sẽ lạc vào một thế giới thơ rất hay, rất sâu sắc. Nhân viết bài này tôi chép lên facebook của mình bài thơ về tình yêu:


Không phải tơ trời, không phải sương mai 

 

"Mong manh nhất không phải là tơ trời 
Không phải nụ hồng 
Không phải sương mai 
Không phải là cơn mơ vừa chập chờn đã thức 

Anh đã biết một điều mong manh nhất 
Là tình yêu 
Là tình yêu đấy em! 

Tình yêu, 
Vừa buổi sáng nắng lên, 
Đã u ám cơn mưa chiều dữ dội 
Ta vừa chạy tìm nhau… 
Em vừa ập vào anh… … 
Như cơn giông ập tới 
Đã như sóng xô bờ, sóng lại ngược ra khơi. 

Không phải đâu em – không phải tơ trời 
Không phải mây hoàng hôn 
Chợt hồng … chợt tím … 

Ta cầm tình yêu như đứa trẻ cầm chiếc cốc pha lê 
Khẽ vụng dại là… thế thôi … tan biến 

Anh cầu mong – không phải bây giờ 
Mà khi tóc đã hoa râm 
Khi mái đầu đã bạc 
Khi ta đã đi qua những giông – bão – biển – bờ 
Còn thấy tựa bên vai mình 
Một tình yêu không thất lạc… "

Đọc đến đây nhiều bạn đã nhận ra là tôi đang viết về nhà thơ Đỗ Trung Quân. Không biết cơ duyên nào anh lại lấy biệt danh Chung Do Kwan làm ta liên tưởng đến một anh chàng Hàn quốc nào đó. Tôi thích cái biệt danh này có lẽ vì rất thích cái tính hài hước của anh, ví dụ khi anh nói là Quan nhưng không phải quan. Thơ của  anh đã hay, anh đọc thơ rất hay  nhưng kể chuyện tiếu lâm thì không thể dùng từ hay, nó trên cả tuyệt vời. Những câu chuyện anh kể làm cho ta cười, nhiều khi ra nước mắt, và từ từ nó ngấm vào, chạm vào những xúc cảm sâu lắng nhất, thẳm sâu nhất của tâm hồn ... Bản thân con người anh thoạt nhìn cũng là cả một sự hài hước, nhất là khi anh làm MC  và đứng cạnh những người đẹp như  Trương Ngọc Ánh,  Hồ Ngọc Hà, Ngọc Khánh, Trịnh Chân Chân .... Anh từng nói, người ta mời mình làm MC đứng cạnh các người đẹp để cho nó tương phản (anh chỉ nặng chưa tới 40 ký và có một khuôn mặt khá khắc khổ). Tuy nhiên tôi vẫn thấy anh rất đẹp và đã từng nói với anh một cách chân thành - anh là người đàn ông đẹp trai nhất mà tôi từng gặp. Có lẽ vì trước khi gặp Kwan tôi đã đọc khá nhiều bài viết của anh và cảm nhận trong đó một vẽ đẹp trí tuệ tuyệt vời.

Những năm sau này thấy anh thường hay xuất hiện trong các buổi biểu tình yêu nước chống sự bành trướng của chính quyền Bắc Kinh. Tôi nhìn thấy ở anh một khía cạnh khác, một công dân thay vì là nhà thơ. Mà thực ra cả hai khía cạnh này - công dân và nhà thơ - ở Kwan nó rất thống nhất, rất hài hòa. Có lẽ vì con người anh rất thực, cả khi sống và khi làm thơ. Anh có một dòng thơ về nhân tình thế thái cũng rất hay như các bài thơ tình của anh. Bài "Tạ lỗi Trường Sơn", "Đêm nhớ về Sài gòn" được Trầm Tử Thiên phổ nhạc, và rất nhiều bài khác. Khi viết đến đây tự dưng nhớ đến bài thơ của Kwan mà khi đọc tôi đã khóc, khóc tự nhiên, khóc nức nở. Có lẽ có một sự liên hệ mơ hồ nào đó đến thời học sinh khi hòa cùng các anh sinh viên trong các cuộc biểu tình chống Trung Cộng chiếm quần đảo Hoàng sa trước năm 1975. Chép ra đây cho các bạn thay cho lời kết của bài viết này:


 “Lẽ ra chúng ta không phải làm những bài thơ thế này…”(*) 
Những bài thơ làm chảy máu mũi 
Chảy máu tai thất khiếu… 

1
Lẽ ra chúng ta chỉ làm thơ về những đêm nhạc 
Cô ca sỹ bé bỏng hát những bài tình lẳng lơ 
như ông bà ta xưa từng đong đưa 

Lẽ ra chúng ta không phải làm những bài thơ thế này 
Bom đạn, nỗi thù hận nám đen mấy thế hệ 
Lẽ ra ta mãi bình yên nhìn ra biển san hô nở hoa xanh trên ghềnh đá trắng 
Sóng biển nở hoa trắng trên ghềnh đá đen 
và người con gái ta yêu đang rụt rè khỏa thân trên bãi vắng 

Lẽ ra chúng ta không phải làm những bài thơ thế này 
Mắt mờ vì căm giận 
Tim loạn nhịp vì nỗi uất ức bọn ưng khuyển nghênh ngang trong nhà mình 

 Lẽ ra chúng ta chỉ toàn những nhà thơ tình 
 những nhà thơ tình hay ngang ngửa thế giới 

Sao ta run rẩy thế này? 
 Sao ta run rẩy quẹt tay ngang mũi mình 
Đỏ lòm những máu? 
Sao ta khạc phổi văng khỏi ngực mình 
Vì nỗi căm giận 

Ôi em! 
Những tình ca vắng lặng 
Vắng lặng… …đến bao giờ?   


 2
Ta thấy chính mình
Chiếc bóng mệt mỏi trên vách
Thôi ngậm miệng lại
Mà sống nốt những ngày thừa
Ta thấy chính mình
Gương mặt no nê thỏa mãn từ những chuyến đi xa
Thái lan, Hông kông, Singapore, Pháp, Ý, Hoa kỳ…
Những chuyến rong chơi bằng tiền tài trợ
Du lịch, shopping, khu đèn đỏ…
Sao cũng được miễn là cứ thế mà đi
Mà hưởng thụ


 X

Ta thấy chính mình
Qua những gương mặt quen ngày xưa
Ngày xưa chưa xa
Những chàng hai mươi đầy nhiệt huyết
Nay cười mỉa “rách việc!
êm thấm lại không muốn…
Đồ ngu!..”


X


Ta thấy chính mình
Chập chờn trên vách suốt đêm dài
con giun bị dày xéo bởi gót giày
Đất nước nhà cao tầng
Đất nước siêu thị
Đất nước xe hơi đắt tiền
Đất nước week-end
Đất nước resort
Đất nước không chiến tranh
Cớ gì đau quặn ruột?
Ta thấy mình trên vách hằng đêm
Như bóng ma gầy khô


X

Lẽ ra
Ta đâu còn phải làm những bài thơ như thế
Nếu những gương mặt nham nhở
Không cười gằn qua cột mốc số không
Nếu những con tàu lăm lăm súng đạn
Không gầm gừ trên biển đông
Và nếu nỗi đớn hèn
Không khắc một dấu máu lên vầng trán.  "


 (*)Thận Nhiên

9 comments:

  1. Welcome Lãng tử to Trống đồng!
    Cảm ơn LT đã giới thiệu những tính cách đặc biệt của nhà thơ Đỗ trung Quân mà lâu nay chúng ta được biết qua câu thơ ngày xưa từng học :

    Quê hương là chùm khế ngọt
    Cho con trèo hái mỗi ngày
    Quê hương là đường đi học
    Con về rợp bướm vàng bay...

    ReplyDelete
  2. Ai cha. Moi doc tho tuong TA post nen giat mimh dinh hoi chuyen: "Lời thơ như ai đó viết cho tâm sự của chính tôi, cảm giác bâng khuân nhè nhẹ, nhớ về một thời học sinh thơ mộng, nhớ về một khuôn mặt thân quen, khuôn mặt đi theo mình gần như suốt cả cuộc đời ..."
    Gio thay TA reply moi biet khong phai.
    Cho cai hint de biet Lãng Tử la ai kh?

    ReplyDelete
    Replies
    1. PTH phải đoán ra chứ!
      Ngửi văn thì biết người chứ

      Delete
    2. Không định lấy nick name nhưng vì mình viết blogspot từ 2005 với cái nick này nên hệ thống tự động đưa nick này vào. Nghĩ lại thì thấy dùng nick vẫn tiện hơn. PTH có đoán ra thì cứ keep in mind nhé

      Delete
  3. "Không cần biết you là ai
    Không cần biết you từ đâu
    Không cần biết you ngày sau
    Ta yêu you bằng mấy ngàn biển rộng
    Ta yêu you qua đông tàn ngày tận
    Yêu you như yêu vùng trời mênh mông...."

    ReplyDelete
    Replies
    1. LT liều quá hỉ, nhở "you" đó là man thì sao đây ? :)

      Delete
  4. "Không cần biết h(im)er là ai
    Không cần biết himer từ đâu
    Không cần biết himer ngày sau
    Ta liều yêu himer bằng mấy ngàn biển rộng
    Ta liều yêu himer qua đông tàn ngày tận
    Yêu himer như yêu...chính ta vì TA call himer LT làm ta tưởng himer là ta... hihi... yêu đại luôn AT ơi.... :)

    LT Banhe xin được một lần chộ LT langtu... pleaseeeee! :)

    ReplyDelete
    Replies
    1. LT ơi, mình chưa tìm ra tông tích nhưng biết chắc chắn đó là him. Và có lẽ LT này đã nhiều lần chộ LT kia ... qua hình ảnh rồi.

      Delete
  5. PTH ơi, cái chi làm H biết chắc chắn đó là him?

    langtu = lãng tử = him

    langtu = lặng tu = tu âm thầm,tu lặng lẽ = him or her

    langtu = lặng tú = tú bà cô đơn thầm lặng = 100% her

    langtu = lặng tủ = nặng tủ = đại gia Hải-phòng nói chữ "L" thành chữ "N", vào vơ vét về bỏ vàng vô nặng tủ = 50% him 50% her

    Chances are not 100% "him" đó PTH! :)

    ReplyDelete