Chuyên Viêt Nam có thật 100% dưới chế độ "đỉnh cao "chí tệ" VCDi Sản HCM : MỘT GÓC RIÊNG VÔ CẢMMINH DIỆN
Trời bừng sáng sau cơn mưa đêm… Bầu không khí tươi mát ùa vào căn phòng trực cấp cứu của bệnh viện. Cô y tá trẻ mặc bộ blue trắng nhận ca trực, cô vừa lật cuốn sổ ghi chép của ca trước vừa sửa lại bình hoa tươi trên bàn. Hai má cô ửng hồng, đôi mắt long lanh và làn môi xinh tươi như hoa hồng mới nở.
Cách đó không xa, ông bác sĩ tuổi trung niên ngồi trước bàn làm việc của mình, mỉm cười nhìn dòng chữ “Thầy thuốc như mẹ hiền” uốn bằng đèn huỳnh quang màu đỏ tươi rực rỡ vừa mới sắm.
Bỗng một chiếc xe gắn máy phóng thẳng tới cửa phòng cấp cứu. Gã lái xe mặt mày bậm trợn, ngồi sau là cô gái mặc mỗi chiếc áo nịt, phấn son nhòe nhoẹt. Cô ta đang ôm một thằng bé chừng mười tuổi được quấn trong cái áo khoác phụ nữ loang máu.
Gã lái xe giật thằng bé trên tay cô gái rồi bồng vào trong phòng, nói với cô y tá:
- Bác sĩ ơi cấp cứu!...
Cô y tá rời mắt khỏi cuốn sổ:
- Sao vậy?
- Thằng bé bị tai nạn giao thông!
- Anh là bố nó à?
- Không, tôi lái xe ôm…
- Thế còn cô kia?
Cô y tá liếc mắt về phía cô gái ăn mặc hở hang đứng ngoài cửa rồi bĩu môi cau mặt! Nước mưa đã cuốn trôi lớp son phấn rẻ tiền trên mặt cô ta để lộ ra lớp da nhợt nhạt. “Trông chẳng khác gì gái điếm đứng đường mạt hạng. Vào nơi công cộng mà dám phô ra như thế à!?...” -Cô y tá nghĩ. Quả thật cô gái mặc áo ngực ấy là một gái điếm nghèo, sáng sớm nay cô đang đi xe ôm của gã kia về phòng trọ thì gặp thằng bé bị tai nạn nằm ngất bên đường. Chiếc xe nào đã quẹt phải nó rồi bỏ chạy luôn. Thương hại, cô cởi áo khoác quấn cho thằng bé rồi cùng anh xe ôm đưa nó đến đây.
Gã xe ôm bối rối liếc qua cô gái, ấp úng trả lời cô y tá:
- À! Cô này…
Cô y tá xinh đẹp không thèm nhìn hai người, cất giọng lạnh lùng:
- Sang bên kia làm thủ tục nhập viện.
Gã xe ôm đặt thằng bé xuống thềm, rồi chạy sang dãy nhà đối diện. Người bảo vệ chỉ cho gã cái lỗ hình vuông bằng hai bàn tay trên tấm kính dày, chung quanh bịt lưới sắt. Gã khom lưng nhìn vào trong ô vuông đó, thấy gương mặt hồng hào của người nữ nhân viên ngồi sau chiếc bàn chất đầy sổ sách. Gã nhũn nhặn:
- Chị ơi, cho tôi làm thủ tục nhập viện…
Người phụ nữ không ngẩng mặt lên, nói máy móc:
- Tên gì? Hộ khẩu? Chứng minh nhân dân?...
- Dạ… thằng nhỏ mà!...
- Thằng nhỏ à?... Anh là gì của nó?
- Tôi lái xe ôm… Thấy nó bị tai nạn nên chở tới đây.
- Rắc rối đây! Sao anh không gọi bố mẹ nó tới làm thủ tục nhập viện?
Gã xe ôm nói lắp bắp:
- Tôi đâu biết bố mẹ nó… Với lại gấp quá! Cấp cứu mà!
- Thôi được! Nộp tiền tạm ứng viện phí.
- … Bao nhiêu chị?
- Hai triệu.
Gã xe ôm ngẩn ra, hắn biết trong túi mình có chưa tới hai trăm ngàn. Gã móc hết tiền ra rồi nói với chị nhân viên:
- Tôi chỉ có bi nhiêu… Chị làm ơn cho thằng bé nhập viện, rồi tôi sẽ tìm bố mẹ nó tới thanh toán.
- Không được! Anh không biết bố mẹ nó thì làm sao mà tìm?
- Chị làm ơn… Thằng bé sắp chết!...
- Đã bảo không được! - Chị nhân viên gắt, cộc cằn máy móc - Bệnh viện đã quy định.
Gã xe ôm đành chạy trở lại lại phòng cấp cứu, hỏi cô gái điếm:
- Cô có tiền không?...
Cô gái khẽ quay đi, moi trong chiếc áo nịt ra mấy tờ bạc được xếp cuốn chặt rồi đưa cho anh xe ôm. Anh ta mở ra: Chưa tới trăm ngàn!...
- Bi nhiêu nhằm nhò gì? - Anh xe ôm lắc đầu cau mặt.
Mặt anh xe ôm xám ngắt, mắt đỏ ngầu, hai hàm răng nghiến chặt của anh ta như muốn nhai nát cái gì đó… Cô gái điếm nhìn bộ mặt cau có của anh ta mà phát sợ, nói như phân trần:
- Đêm qua mưa… tôi không có khách…
Thằng bé nằm dưới thềm kêu khóc thảm thiết. Nhìn nó thật thê thảm: Chiếc quần đùi rách tướp để lộ ra cẳng chân dập nát, da thịt chỗ đó bầy nhầy. Máu vẫn chảy từ vết thương chưa được băng bó. Da thằng bé bợt nhớt như con cá ươn, ngực thoi thóp và đôi mắt long lanh đảo nhìn mọi người như cầu cứu. Trong túi áo ngực của nó còn thò ra xấp vé số ướt nhẹp.
Gã xe ôm nhìn thằng bé mà ứa nước mắt. Gã chợt quỳ mọp xuống trước mặt ông bác sĩ, hai tay cầm mấy tờ bạc cô gái điếm vừa đưa đội lên đầu:
- Tôi lạy bác sĩ! Bác sĩ làm ơn cứu thằng bé!...
Khuôn mặt đen sạm của gã xe ôm méo mó khổ sở. Ông bác sĩ ngoảnh mặt đi chỗ khác, nhịp nhịp chân phải…
Gã xe ôm biết có quỳ xin cũng không được. Gã đứng dậy nói với cô gái điếm:
- Thôi được! Cô trông thằng bé, để tôi đi cầm đỡ chiếc xe vậy.
Cô gái điếm lau nước mắt:
- Hay anh… để em qua phòng bên kia… bán máu?
Gã xe ôm nhìn lướt qua thân hình gầy gò của cô gái, lắc đầu:
- Cô thì có bao nhiêu máu mà bán? Chưa chắc họ đã chịu mua…
Gã nói xong hấp tấp chạy ra cửa bệnh viện.
Lúc ấy phòng cấp cứu tiếp nhận thêm mấy bệnh nhân: Một cô gái tự tử vì thất tình, một anh chàng say rượu bị trúng gió và một người đàn ông bị nhồi máu cơ tim - ông này được đưa tới bằng xe hơi Mercedes kèm hai Honda @ hộ tống. Người thân của ông nhà giàu đứng chật phòng cấp cứu. Bà vợ mập mạp của ông ta nhanh nhẹn dúi vào tay bác sĩ và cô y tá mỗi người một phong bao:
- Tốn kém bao nhiêu cũng được, bác sĩ mau mau cứu sống chồng tôi.
Ông bác sĩ vội vã rời cái bàn như bị bắt vít từ sáng, cô y tá cuống quýt đẩy băng ca… Ông bệnh nhân “đại gia” được đưa thẳng vào phòng chăm sóc đặc biệt không cần qua thủ tục nào.
Trong khi đó, thằng bé bị bỏ quên ngoài thềm cùng cô gái điếm.
… Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống sân bệnh viện. Ba lá cờ phấp phới tung bay trên đỉnh cột thép không rỉ, trên cùng là cờ đảng,giữa là cờ tổ quốc và dưới cùng là cờ bệnh viện với hình con rắn mổ cái cốc thủy tinh. Cuộc chào cờ buổi sáng thứ hai của cán bộ nhân viên bệnh viện vừa kết thúc. Người thân của những bệnh nhân nghèo kéo nhau tụ tập dưới chân cột cờ để nhận cơm, nhận cháo từ thiện của một sư bà mang tới.
Đang múc cơm cháo cho mọi người, sư bà bỗng nghe tiếng kêu rên của thằng bé từ phòng cấp cứu vọng ra. Bà ngừng tay lắng nghe… tiếng kêu rên càng lúc càng rõ hơn… Bằng tâm thức của một người tu hành, sư bà thấu hiểu tiếng kêu tuyệt vọng của một sinh linh. Bà vội trao công việc phát cơm cháo cho người khác rồi chạy tới.
Thằng bé đã kiệt sức, mắt nhắm nghiền… Cô gái điếm bất lực ngồi bên cạnh. Sư bà cúi sát xuống khuôn mặt trẻ thơ trắng bệt:
- Nam mô A Di Đà Phật!...
Thằng bé mở mắt nhìn bà sư, nước mắt nó ứa ra. Sư bà nhìn chiếc áo phụ nữ vấy máu, rồi liếc qua cô gái ốm yếu ăn mặc hở hang phong phanh… Bà hiểu ngay sự tình, liền quay lại chỗ phát cơm cháo từ thiện, nói với mọi người:
- Thưa quý vị! Trong kia có một đứa trẻ đang hấp hối vì không có tiền nhập viện. Tôi biết quý vị ở đây cũng không giàu có gì…
Sư bà chỉ nói được như vậy. Những người nghèo khó lại có trái tim nhạy cảm - họ hiểu ngay điều sư bà muốn nói và việc cần làm. Thế là chiếc vung nồi cháo từ thiện biến thành thùng công đức…
Vừa lúc đó gã xe ôm trở về, mặt mướt mồ hôi. Gã đã cầm được chiếc xe gắn máy là cần câu cơm của gia đình, phải năn nỉ mãi mới được triệu rưỡi, cộng với số tiền của gã, của cô gái và lòng hảo tâm của nhiều người nghèo, may quá được hơn hai triệu! - Đủ ứng tiền nhập viện cho thằng bé.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, ngồi quây quần bên nhau ở góc sân chia nhau húp những bát cháo từ thiện.
Bỗng cô y tá xăm xăm đi tới nói với gã xe ôm:
- Thằng bé cần phải tiếp máu. Nhóm máu O…
- Trời! - Gã xe ôm thốt lên! Thẩn thờ đặt bát cháo đang húp dở xuống nền gạch…
Bầu không khí như chết lặng trước tình huống bất ngờ. Cô gái điếm bỗng lên tiếng:
- Máu O à!?... Tôi nhóm máu O!...
Nói xong, cô nhanh chóng theo y tá vào phòng hiến máu. Gã xe ôm cũng vội vã bước theo…
Nửa giờ sau gã xe ôm dìu cô gái điếm ra. Trên gương mặt nhợt nhạt của cô hé nở nụ cười.
|
Tuesday, May 14, 2013
Một góc riêng vô cảm. Có thật 100%
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Phải đổi lại là "một khoảng trời chung vô cảm"...
ReplyDeletetàn bạo quá mức...
Cám ơn Anh Mạnh. Chuyện này TT đọc cũng khá lâu rồi...Câu chuyên cũng có thể xảy ra ở đâu đó...Riêng ở bệnh viện TT, nếu có ai hành động như những người áo trắng kể trên thì chắc là không yên thân đâu...TT cũng thừa nhận rằng có một số lương y chẳng phải mẹ hiền, nhưng chủ trương của bệnh viện thì không phải vậy. Chuyện nhân viên ngành y ăn của đút của bệnh nhân thì không hiếm nhưng từ chối cấp cứu người bệnh vì không tiền là điều không thể chấp nhận được. Người bệnh có quyền khiếu nại lên lãnh đạo bệnh viện. Ở bệnh viện Đà Nẵng, nếu có trường hợp như vậy, trưởng ca trực sẽ chịu trách nhiệm ký nợ sau đó nếu có người nhà thì sẽ thanh toán, nếu không thì ban lãnh đạo bệnh viện sẽ duyệt miễn phí...số tiền duyệt đó bao gồm nhiều thứ rất đắt như phim CT, MRI, tiền phẫu thuật, thuốc mê, máu..v.v....có khi lên đến hàng chục triều đồng...Mía sâu có đốt nhà dột có nơi....Xin đừng bi quan các bạn ơi....Ở đâu đó trong bệnh viện vẫn còn nhiều bác sỹ góp cả tháng lương mình cho bệnh nhân nghèo, y tá đi quyên tiền giúp bệnh nhân khó....Vẫn còn đó những tấm lòng vàng đáng quí bạn ơi....Thanh Thủy.
ReplyDeleteDung ma khong dung. Khong dung ma dung. Chi la nguoi ta gop nhat het tat ca nhung cai xau co thuc khap noi nhao nan lai thanh 1 buc tranh lớn khong thuc, phi ly. Nguoi nganh Y chan chinh khong co tinh thanh minh nhung khi ho da thanh minh tuc la no da qua sai roi do. Nhung ... sai ma dung, dung ma sai. La vay.
ReplyDeleteHoan toan dong y voi Thanh Thuy.
May bai nay rat hay do anh Manh. Co dip de dan nganh Y len tieng. :)
Toi ve noi chuyen tiep. Go TV khong dau nguy hiem qua! :)
Xth cung nghi nhu H ,khong han benh vien nao cung co cai xau .
DeleteThx Thuy len tieng ,cung con benh vien tot! mong sao BV xau dung nhieu hon BV tot.
Mình đồng ý những ý kiến của TT&PTH. Với những thành phố lớn có thể không xảy ra, như ví dụ sau đây mình có người bạn thân, anh ta ở Úc trở về VN sống trong khoảng thời gian khá lâu để nuôi mẹ đang đau nặng.Anh ta than rằng bây giờ trong bóp ( ví) của mình phải luôn ghi địa chỉ, tên họ số phone ..v..v...và ghi luôn là Việt Kiều Úc,(vì anh ta hay thường xuyên đi xe đò ra vô Saì gòn ) để có bề gì xãy ra thì bệnh viện họ tin tưởng ...... cấp cứu gấp... Mình nói lên đây không phải chê bai hay đã phá gì đâu nhé! Nhưng thực trạng xã hội cũng có những mẫu chuyện thương tâm ,đau lòng....Mình chỉ góp nhặt và chia xẻ để thương xót dân mình vậy thôi!
DeleteAnh Mạnh@ TT hiểu mà...Chính bản thân và người thân TT từng chịu cảnh_ TT xin lỗi vì nói câu này_ "Chó ăn cứt chó" Ý ám chỉ người ngành Y với nhau mà cũng moi tiền nhau...huống hồ....Những chuyện tiêu cực đó vẫn đầy rẫy ở nhiều nơi...Tuy nhiên, đó không phải là chủ trương chung của ngành Y mà do cá nhân hoặc một nhóm người mặc áo lương Y mà thiếu hẳn lương tâm trách nhiệm với người bệnh. Nhưng nói cho cùng, nhân viên ngành y hư hỏng cũng một phần tại tính "thơm thảo quá kỹ" và tính hay bắt chước, thấy người khác tặng quà cho bác sỹ đã không tố cáo mà còn làm theo của bệnh nhân...TT tin chắc rằng nếu ai đó kiên quyết vach trần những kẻ ác nhân đội lốt thấy thuốc thì trước sau gì những kẻ đó cũng bị loại khỏi ngành...
ReplyDeleteHiện nay, có nhiều vị bác sỹ khám bệnh từ thiện, có người từ chối thẳng thừng và cảm thấy bị xúc phạm khi bị bệnh nhân hay thân nhận họ dấm dúi tiền nong...Bản thân họ cũng buồn lòng rất nhiều bởi những con sâu làm rầu nồi canh...
Riêng Đà Nẵng, TT cũng đi nhiều nơi và cũng nghe nhiều người khen Đà Nẵng mình dữ lắm các bạn ạ...Thành phố hiền hòa dễ sống, con người cũng nhiệt tình giản dị hơn những nơi khác...Hy vọng các bạn mình luôn gặp may mắn mỗi khi về quê hương.
Câu chuyện của Anh Mạnh là một trong nhiều câu chuyện về vấn đề y tế đang xãy ra hiện giờ. Tâm có một người quen ở VN đang làm ngành bán thuốc cho những bệnh viện. Muốn bán thuốc cho bệnh viện, cô ta phải nói chuyện với một bác sĩ làm chức lớn ở bệnh viện đó để ăn chia về phần bán thuốc với bác sĩ thì mới ký được hợp đồng với bệnh viện. Cô ta nói hầu như các bác sĩ khi cho toa bệnh nhân đều cho thêm những loại thuốc không có liên quan gì về bịnh của bịnh nhân. Những loại thuốc này không gây tác hại gì cho bịnh nhân. Nhưng bịnh nhân phải bỏ thêm tiền để mua những loại thuốc không liên quan về bịnh gì cả và họ không biết gì cả. Các bác sĩ làm tiền về phần nầy rất nhiều. Chỉ tội cho bịnh nhân phải bỏ thêm tiền ra mua những loại thuốc không liên quan tới bịnh của mình.
ReplyDeleteCang di sau ,cang chi biet lac dau thoi TN oi!
DeleteCo nguoi ban tam su voi Xth nhu the nay:
...
cũng hiểu như bao doanh nghiệp hay người giàu khác thấy ! Họ có quyền lực, có phe cánh, có thể họ biết hết cái gì tốt, cái gì xấu, nhưng họ không đũ dũng cảm để thay đổi nó ! Mình nghỉ vậy ! Họ biết thay đổi sẽ được gì và mất gì ! Cái được cho cái chung là đất nước, đồng bào ! Cái mất là ảnh hưởng lợi ích nhóm của họ, của gia đình họ, cá nhân họ ! Đối với họ cái mất lớn quá và không thể để mất được !
...
Các chính sách của Singapore , họ biết hết, nhưng họ không làm ! Nhiệm kỳ của họ có 5 năm, 1 sô trong họ có điều kiện thì họ tranh thủ vơ vét, kỳ sau ai muốn làm gì thì làm ! Hơn nữa họ nghỉ làm gì thì cũng hợp với các Quan trên. Quan trên mà không happy thì sự nghiệp, cuộc đời họ ..đi đong ! Vậy nên được giao việc gì phần ai nấy làm, không cần làm tốt, chỉ quan hệ tốt là được, thu nhập càng nhiều càng tốt ! Ai khổ mặc ai !...
....
XT,
DeleteLúc đầu Tâm vẫn nghĩ ra tại sao có những người làm chuyện thất đức như vậy. Nhưng sau khi suy nghĩ lại thì thấy rang tất cả đều nằm trong một guồng máy, nếu họ không làm thì họ sẽ bị loại bỏ ra khỏi guồng máy và thay thế vào một phần tử khác hợp với hệ thống của họ. Tâm chỉ trách một số người thôi, còn phần đông ví phải mưu sinh, kinh tế gia đình mà phải làm những việc như vậy. Với kinh tế VN hiện giờ, đồng lương bác sỉ, kỹ sư, giáo viên, công chức nhà nước... hang tháng không đủ chi tiêu cho gia đình một tuần thì họ phải hối lộ, ăn cấp, gian lận,... để kiếm them tiền. Tất cả đều mua quan bán chức thì mới vào những ghế để có thể kiếm tiền. Chỉ có guồng máy thay đổi thì những việc tham nhũng, hối lộ, gian lận mới thay đổi được. Nhưng muốn xã hôi cộng sản thay đổi thì rất khó vì người dân đều nằm dưới sự kiểm soát chặc chẻ của công an, quân đội. Chỉ có chính quyền CS tự thay đổi thôi, chứ người dân thì có bất mãn bao nhiêu cũng chưa làm được gì. Cho tới giờ Tâm vẫn chưa thấy xã hội CS mà dân chùng nổi dậy mà thành công cả.
DeleteMột cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại thành hòn núi cao... Mỗi 1 người cứ lấy lý lẻ vì người kia hủy hóa nên mình cũng phải "ở bầu thì dài, ở ống thì tròn"-> VN bây giờ chất ngất những ngọn Hy mã lạp sơn của tội lỗi, hủ hóa, tham nhũng...
Tại sao mỗi một người không tự tìm lại 1 chút tự trọng của chính mình mà chấm dức chuyện hối lộ, móc nối, ăn cắp của công? Đâu rồi lễ giáo "đói cho sạch rách cho thơm"
Xin đừng giải thích là vì mọi người hối lộ, có thêm tiền để tiêu, nên giúp cho kinh tế đi lên, tạo việc làm cho nhiều ngượi
Xin đừng giải thích là chỉ lấy tiền của nhà nước, của chung chớ không phải của dân.
Xin đừng nói, thời bây giờ, gđ là trên hết, vơ đựơc chút nào thì vơ cho lẹ lẹ... thời đại này không phải vì tổ quốc nhân dân nữa, phải lo cho gđ trước...
Xin đừng ngụy biện...
Ăn cắp là ăn cắp, không có một ngụy biện nào làm cho 1 người ăn cắp bớt sự xấu xa được.
AT,
DeleteTâm đồng ý với AT và Tâm vẫn thường nói như vậy với những người VN. Cách thức làm việc, sự hiểu biết, sự quản trị, tinh thần cầu tiến vân vân là vấn đề chính dẫn đến dự thay đổi xã hội VN. Hiện giờ giới lãnh đạo VN rất thấp kém chỉ muốn cũng cố quyền lực hơn là chấp nhận thay đổi để đi lên. Thành ra guồng máy lãnh đạo là vấn đề chính cần phải thay đổi thì mới dẫn đến sự thay đổi của những gì AT muốn nói.
Đọc xong bài này làm mình không thể nào không so sánh với câu chuyện ở Úc (mình có làm việc liên quan) mặc dầu biết so sánh như vậy là khập khiễng
ReplyDeletehttp://www.theage.com.au/victoria/one-dead-in-truck-minibus-crash-20121012-27htu.html
8 người VN đi làm farm, tài xế lơ đãng, không chạy chậm & dừng lại khi đến ngã 3, bị xe tải húc vào hông mặc dầu tài xế xe tải đã cố gắng tránh né. Một người (Female, 24 or 25 yo) tử nạn tại chỗ vì ngồi ngay chỗ impact point (sau lưng tài xế), 6 người trong xe bị thương từ nặng đến rất nặng, chỉ có 1 anh ngồi ghế sau cùng (chồng của 1 cô trên xe) bị thương nhẹ.
Xe cứu thương đến rất nhanh, đánh giá tình hình hiện trường và kêu trực thăng đến chở mấy người bị thương nặng nhất đi cấp cứu mà không cần biết họ là ai hoặc có tiền hay không.
Bây giờ tới điểm chính: tất cả những người này trừ anh tài xế là những người đi làm farm "bất hợp pháp" (tourist visa, không được làm việc) hoặc là thuộc diện di dân bất hợp pháp (ở quá hạn visa). Vậy mà họ được nước Úc chữa trị rất là nhân đạo ở bệnh viện nổi tiếng toàn các bác sĩ giỏi ở Úc (Epworth hospital), toàn là major (như mổ đầu vì uất huyết não, lấy da lưng đắp vào mặt cho phần comestics, mổ hàm mặt, v.v...) còn những người bị liệt nửa người hoặc 1 phần nào đó thì được gởi qua Royal Talbot (Kew) để rehab. Mình có thắc mắc hỏi người trong bệnh viện Epworth là ai sẽ trả tiền cho việc chữa trị của những người này thì họ trả lời là chưa biết nhưng trước mắt họ tập trung vào việc cứu chữa trước đã.
Như vây đó, trông người mà ngẫm đến ta...
PS: Còn anh tài xế thì sao? Cảnh sát thuộc bộ phận Major Collision Investigation Unit (MCIU) dự định sẽ buộc tội anh ta với 7 tội danh như sau: 1 x careless driving causing death, 5 x careless driving causing serious injuries, 1 x careless driving causing injuries, mặc dầu anh ta chưa bao giờ có tiền án. Cũng tội!