Bạn hãy ráng nhớ lại và kể cho mọi người nghe nhé?
Tối qua, mình mở youtube để nghe lại mấy bản hùng sử ca trong cái favorites list của mình. Mình thích lắm! Không hiểu vì sao mỗi lần mình nghe tin có đàn áp, bắt bớ những công dân tự do ở trong nước là tự nhiên mình muốn nghe lại những bản hùng sử ca này. Lý do là vì, theo mình nghĩ, mình cảm thấy con tim mình đau nhói mỗi lần có chuyện đó xảy ra. Hình như mình cảm nhận được cái đau như chính họ -những công dân tự do- những anh hùng đích thực của thời đại, theo cách nhìn của mình. Thân xác họ đau một, lòng dạ mình đau mười. Và để xoa dịu nỗi đau ấy, không có gì có thể giúp mình cảm thấy bớt đau hơn bằng cách nghe lại những bản hùng sử ca của một thời oanh liệt.
Lạ lùng thay, nghe một bài hát đã làm mình nhớ lại một bài thơ... Khi nghe người nữ ca sĩ hát "...cờ bay cờ bay oai hùng trên thành phố thân yêu vừa chiếm lại đêm qua bằng máu..." , hình ảnh người cha già của mình hiện ra trong đầu. Hình ảnh oai hùng của người cha trong quân phục người lính VNCH đã hiện ra một lần nữa. Nhưng chỉ được một phút, và chỉ được một phút thôi, hình ảnh oai hùng đó đã biến đi, để thay vào đó là hình ảnh ngậm ngùi của một người tù khổ sai... Chính hình ảnh đau thương này đã làm mình nhớ lại một bài thơ...
Khoảng năm 1976-1977 mình và mẹ đi thăm nuôi cha mình đang bị nhốt ở trại tù Tiên Lãnh. Lúc đó, và cho đến bây giờ, bên thắng cuộc vẫn gọi những trại tù đó là "trại cải tạo" và cha mình đã được đưa đi "học tập cải tạo". Họ khéo dùng chữ thế đấy! Vì họ khéo ăn khéo nói, khéo phỉnh gạt, và vì có những người nhẹ dạ cả tin, trong đó có cha mình, đã nghe lời dụ dỗ của họ mà ra trình diện, nên cha đã chôn vùi cuộc đời của cha gần 14 năm trời ở những trại tù lao động khổ sai không hơn không kém đó. Tuy bị cưỡng bức lao động khổ sai và sống trong một điều kiện khắc nghiệt, nhưng cha mình và những người bạn của cha vẫn không khuất phục, mà vẫn âm thầm sáng tác thơ văn. Bài thơ duới đây là bài thơ mà trong bữa thăm nuôi đó cha mình đã dúi vào túi áo mình và căn dặn là "...về nhà, con hãy đọc cho các anh chị và má con nghe dùm ba. Các bạn của ba mỗi người viết một chút gom lại thành bài thơ đó..."
Mấy chục năm trôi qua, tờ giấy vở học trò cũ kỹ với bài thơ được viết tay trên ấy đang ở đâu mình không biết. Mình chỉ nhớ là bài thơ được viết rất rõ ràng, nét chữ rất đẹp, dễ đọc, không phải là nét chữ của cha mình. Bài thơ đó không có tựa đề và cũng không có chữ ký ở cuối bài. Lời căn dặn của cha thì mình vẫn còn nhớ rất rõ cho tới nay, nhưng bài thơ thì mình không nhớ hết. Đoạn nào mình nhớ thì mình chép xuống đây cho bạn. Và có thể có nhiều từ ngữ không có đúng với bản gốc nữa. Nhưng không sao, mình sẽ search trên internet về bài thơ này sau. Mình tin là mình sẽ tìm lại được bài thơ nguyên gốc đầy đủ...
Bạn ơi, đây là bài thơ tình đầu tiên trong đời mà mình được đọc đó! Đây không phải là tình yêu trai gái lứa đôi. Đây là tình thương của người chồng đang bị ở tù gởi tặng người vợ của mình phải đắng cay ngậm ngùi hy sinh đời mình mà sống, sống cho con để nuôi con khôn lớn, sống cho chồng để nuôi chồng khoẻ mạnh chờ ngày ra tù... mà ngày ấy chẳng biết khi mô...
Trong trường hợp này, người chồng đó chính là cha của mình, và người vợ đó chính là mẹ của mình đó....bạn ơi!
Em ạ, đêm nay không ngủ được
Chỉ vì mơ đến dáng em thôi
Anh gom tất cả bao thi tứ
Gởi tặng riêng em một đôi lời
Thư viết cho em giữa chốn này
Đâu còn hương lửa chút men say
Em ơi, cá chậu chim lồng ấy
Định mệnh con người sao đắng cay
Sáng sớm tinh sương dậy tưới rau
Áo quần không đủ ấm nên đau
Không cần khắc phục không cần thuốc
Chỉ cần em bệnh sẽ hết đau
Tôi gặp những người ngu quá ngu
Âm thầm trong kiếp sống thầy tu
Có tôi trong kiếp người ngu ấy
Nửa kiếp thầy tu nửa kiếp tù
Kiên nhẫn nhé em ráng đợi chờ
Anh về em sẽ hết bơ vơ
Bến xưa lại gặp con đò cũ
Tàu sẽ về ga như ước mơ
Vợ tôi như thiếu phụ bên sông
Nay bán hàng rong để đợi chồng
Đoàn người vác củi về ngang đó
Lệ ướt rèm mi ai biết không?
Bài thơ tình đầu tiên được dấu kín trong lòng hả LT? Không thấy chi hết !
ReplyDeleteGood morning LT! bên này là sáng thứ bảy, cuối tuần vừa mở máy đọc xong truyện cười, đang chuẩn bị đọc thư tình của ai đó sắp gởi lên...:))
Sorry,TA! Chắc LT đang...drafting(?)
ReplyDeleteChừ thấy chưa, TA?
Quên nói thêm, sorry again, đang đọc chuyện cười mà bài thơ này đọc chắc không cười nỗi.
DeleteThôi, LT cũng ráng cười đây! :)
Thấy rồi! Ai biểu đọc trong lúc người ta drafting làm chi!
ReplyDeleteCon người kỳ lạ lắm LT, có thể cười trong nước mắt, cũng có thể rơi lệ trong lúc đang cười...Thanks LT đã chia xẻ! Thật cảm động!
Vô cùng xúc động!
ReplyDeleteBài thơ không tên
(do người cải tạo gửi cho vợ)
Em ạ, đêm nay không ngủ được
Chỉ vì mơ tới dáng em thôi
Anh gom tất cả bao thi tứ
Riêng tặng cho em một chút lời
Thư viết cho em giữa chốn này
Ðâu còn bóng lửa chút men say
Em ơi cá chậu chim lồng đấy
Ðịnh mệnh con người thật đắng cay!
Chưa dặn dò em anh đã đi
Ðể em mòn mỏi tội tình chi
Bao năm chinh chiến ta gần gũi
Giờ đã thanh bình lại biệt ly.
Sáng sớm tinh sương dậy tưới rau
Áo quần không đủ ấm nên đau
Không cần khắc phục không cần thuốc.
Chỉ cần em thôi bệnh hết đau
Tôi gặp những người ngu quá ngu
Âm thầm trong kiếp sống thầy tu
Có tôi trong lớp người ngu ấy
Nửa kiếp thầy tu nửa kiếp tù.
Tôi chẳng còn gì với ước mơ
Với đàn con dại với tình thơ
Vợ tôi gánh chịu nhiều cay đắng
Thương kiếp con tằm vẫn nhả tơ
Trời hỡi sao tôi lại phụ nàng
Ðể nàng lạnh lẽo chốn lầu trang
Ai đi vác củi ngoài sương gió
Có biết chăng tâm sự bẽ bàng
Kiên nhẫn nghe em rán đợi chờ
Anh về em sẽ hết bơ vơ
Bến xưa lại gặp con đò cũ
Tàu đỗ về ga như ước mơ
Vợ tôi như thiếu phụ bên song
Ðứng bán hàng rong trông ngóng chồng
Ðoàn người vác củi về ngang đó
Lệ ướt rèm mi ai biết không?
Khuyết danh
Thnx H nhiều nghe! Răng mà tìm ra bài thơ lẹ ghê rứa? Nhờ H tìm ra cách nào để các tù nhân lương tâm ở VN được thả ra lẹ lẹ dùm LT với! :)
DeleteHoi thiet do ha? Chi can cut/paste thoi ma. Voi lai thay bai tho qua nhieu xuc cam nen moi tim. Ma da tim thi se thay.
DeleteCon cach nao? Cang nhieu nguoi bi vao bao nhieu thi ho se cang ra le bay nhieu.
Lưu Tâm ơi....Bài thơ tình đầu tiên của LT đầy nước mắt và có cả máu trong tim...Mình cũng đã từng vượt rừng lội suối lên trại cải tạo để thăm nuôi...đã từng chứng kiến...Mình có một bà chị là sinh viên đại học đã chờ người chồng chưa cưới của mình trong những tháng ngày anh ấy đi cải tạo...Mình đi thăm ba cùng mẹ và chị ấy cũng đi thăm chồng...Mình viết bài thơ Chưa một lần cài hoa trên tóc_ Chia sẻ với LT...Người bạn hiền thương mến của tôi...
ReplyDeleteChưa một lần cài hoa trên tóc.
Anh vuốt mái tóc em...
Mới ngày ngày nào vẫn mịn màng mềm mại...
Gục trên vai...
Anh nghe nắng pha màu sương khói...
Gánh nặng cuộc đời trút hết cả trên vai...
Em gầy guộc...
Nụ hôn xưa muốn lắm...
Của một kẻ tù...
Vừa phớt nhẹ nhàng trên mái tóc người yêu...
Anh nghe mặn trên môi...
Em nuốt đắng trong lòng...
Nụ hôn đó nửa chừng...Sao vụt tắt?
Em mở mắt nhìn...rồi em ngơ ngác?
Người vợ hiền chưa kịp biết mùi yêu...
Tin cưới vừa đi...Đã vội chia ly...
Anh chẳng dám tin có một người đàn bà vẫn còn con gái...
Đã chờ anh chẳng cần biết một, hai năm..hay là mãi mãi...
Sống đến hôm nay...Anh đà thấu hiểu
Chỉ có tình yêu là vĩnh cửu...
Phép nhiệm màu hiện hữu trong trái tim em...
Thắp sáng niềm tin cuộc sống trong anh...
Bằng chờ đợi và tấm lòng chung thủy...
Giờ đây sống giữa lòng đất Mỹ...
Anh mang theo hoài một kỷ vật: Tình yêu...
Người vợ hiền...Anh yêu_ quý...Biết bao nhiêu....
Ôi, cảm ơn Thượng Đế đã ban cho những người đàn bà VN một trái tim màu nhiệm!
DeleteCảm ơn bạn đã chia sẻ bài thơ mà khi đọc xong mình... nghe mặn trên môi và nuốt đắng trong lòng...
LT@
DeleteTrái tim tôi...đã một lần nhức nhối...
Tiễn người tình sang cộc mốc bên kia...
Nhưng tình yêu đâu có thể nào chia..
Tôi giữ lại...tinh tôi...dành cho ấy...
Tình cho đi...chẳng cầu mong lấy lại...
Lửa yêu thương vẫn cháy mãi trong lòng...
Lời yêu xưa ấm áp mãi nồng nàn...
Trong im lặng khúc nhạc tình non nỉ...
Khoảng cách thời gian có nghĩa gì đâu nhỉ?
Khi ta là một nửa của đời nhau...
Vui cùng vui _ và đau một nỗi đau...
Càng cố quên càng nhớ thương quay quắt
Nụ hôn ấy_ Nợ nần nhau kiếp trước...
Giữa đường vui lúc nắng sớm vừa lên...
Ai giả vờ quên thì cứ việc quên...
Còn muôn kiếp tôi vẫn còn đòi nợ...
LT ơi....Mau qua mà trả nợ...ha ha ha....coi chừng ta cho xã hội đen cắt cái chi cong cong của LT là tiêu đời đó nghe...sợ chưa?
wuớ trời! Hiền Lương quên mình đang là... hiền lương hả? :))
DeleteTA@ he he he....
DeleteNếu quả thật tình yêu là vĩnh cữu
DeleteMột cái hôn có nghĩa lý gì đâu
Xóa nợ đi để thử thách cho nhau
Yêu không kiss là tình yêu thánh thiện :)
Tình yêu kia bị cắt đứt làm hai
Một bên đỏ, muôn đời chưa chịu bỏ
Còn bên kia, một màu trắng tự do
Hai trái tim không cùng nhìn một hướng
Quá khứ hỡi, xin một lần khép lại
Xóa hận thù để vĩnh viễn yêu thương
Tương lai ơi, xin mở cửa Thiên Đường
Đón nhận người trở về từ ngục tối
Tổ quốc ơi, ta chỉ yêu nàng thôi
Dù xa cách nụ hôn ta vẫn giữ
Ánh mặt trời sẽ chiếu sáng khắp nơi
Ta trở về...ôm hôn nàng thắm thiết...
Ta dạy em mình không được ghét...
DeleteGhét khiến hồn em chẳng được yên...
Ta dạy em mình thôi uất giận...
Lửa hận đau lòng ta với em...
Ta đâu bảo em mình đừng thương nhớ...
Ta đâu khiến người phủi quá khứ xa xưa...
Ta đâu buộc em hoài im tiếng khóc...
Trong một lần đi không tiễn đưa...
Ta gọi em ta hãy trở về...
Với những người thân với bạn bè...
Chuyện ở quê nhà đâu vẫn đấy...
Chuyện đúng _ sai. Rồi... có kẻ nghe...
Ta dặn rằng em có nhớ quê...
Có thương ngọn lá đắng sau hè...
Có yêu tiếng sóng bên bờ vịnh...
Hãy nhớ...Ngày mai có lúc về...
Em hãy làm gì cho quê hương...
Người khó vẫn đây khắp nẻo đường...
Dang tay vớt lấy bao đời khổ...
Một chút tình cho cảnh đáng thương...
Chị nói với em thật ngọt ngào...
Em hờn...Gay gắt đến vậy sao?
Nụ hôn nhắc lại hòng mong nhớ...
Đòi nợ tình yêu? Có phải đâu...
Đọc bài Thơ LT gởi thật cảm động! Thx LT và rất thú vị những lời giới thiệu cũng như tâm tình, chia xẽ của LT để hiểu rõ nỗi đau khổ của những gia đình có cùng cảnh ngộ....
ReplyDeleteThis comment has been removed by the author.
ReplyDelete