NÓ
QUỲNH CHÂU
QUỲNH CHÂU
Ba nó bỏ đi lúc nó còn đỏ hỏn. Ngoại và mẹ nuôi nó trong nghèo khó. Đau khổ – Và cả hạnh phúc.
Được vài năm, cái đói nghèo cướp mất ngoại. Thiếu hơi bà, nó ngằn ngặt khóc đêm. Mẹ chỉ ôm nó vào lòng, để tay lên ngực trái, dỗ dành: “Ngoại có đi đâu! Ngoại ở đây mà!”. Vậy là nó nín.
Rồi mẹ cũng theo bà. Hôm tang mẹ, thấy dì khóc, nó bảo: Mẹ có đi đâu! Mẹ ở đây mà!” rồi lấy tay đặt lên ngực trái, chỗ trái tim. Nó dỗ thế mà dì chẳng nín, lại ôm nó khóc to hơn.
Được vài năm, cái đói nghèo cướp mất ngoại. Thiếu hơi bà, nó ngằn ngặt khóc đêm. Mẹ chỉ ôm nó vào lòng, để tay lên ngực trái, dỗ dành: “Ngoại có đi đâu! Ngoại ở đây mà!”. Vậy là nó nín.
Rồi mẹ cũng theo bà. Hôm tang mẹ, thấy dì khóc, nó bảo: Mẹ có đi đâu! Mẹ ở đây mà!” rồi lấy tay đặt lên ngực trái, chỗ trái tim. Nó dỗ thế mà dì chẳng nín, lại ôm nó khóc to hơn.
TIẾNG CHIM
TRẦN QUANG MÙI
TRẦN QUANG MÙI
Dịp hè, thằng nhỏ về quê. Nó hỏi ông ngoại:
- Sao vườn ông không có tiếng chim?
Ông ngoại trả lời:
- Chim bị người ta đánh bẫy, đưa về thành phố bán. Ông nghe kể, cha cháu cũng nuôi nhiều chim lắm, có con biết nói ”Hê-lô” phải không?
Thằng nhỏ im lặng trở về thành phố. Sáng hôm sau, cha nó quát tháo ầm ĩ.
- Ai mở cửa các lồng chim? Chim bay đi hết rồi…!
- Sao vườn ông không có tiếng chim?
Ông ngoại trả lời:
- Chim bị người ta đánh bẫy, đưa về thành phố bán. Ông nghe kể, cha cháu cũng nuôi nhiều chim lắm, có con biết nói ”Hê-lô” phải không?
Thằng nhỏ im lặng trở về thành phố. Sáng hôm sau, cha nó quát tháo ầm ĩ.
- Ai mở cửa các lồng chim? Chim bay đi hết rồi…!
Thằng nhỏ nhìn trời. Nó mong bầy chim mau trở về với vườn cây của ông ngoại.
BA
LÊ HOÀNG ĐÔNG PHƯƠNG
LÊ HOÀNG ĐÔNG PHƯƠNG
Lớp 12. Tôi không có thời gian để về nhà xin tiền ba như hai năm trước. Vì thế ba phải đích thân hàng tuần đem tiền xuống cho tôi. Từ nhà tới nơi tôi trọ học cách l5km. Nhà nghèo không có xe máy ba phải đi xe đạp. Chiếc xe gầy giống ba.
Tôi chuẩn bị mua hồ sơ đăng ký thi đại học, không có thời gian về tôi lại nhắn ba. Lần này sau khi đưa 100 ngàn cho tôi, ba hỏi: ”Còn dư được đồng nào không con”. Tôi đáp ” Dạ dư 4 ngàn ba ạ”. ”Cho ba 2 ngàn để lỡ xe hư như lần trước thì có mà sửa”.
Ba đi rồi, tôi nhìn theo, nước mắt rưng rưng.
Ba đi rồi, tôi nhìn theo, nước mắt rưng rưng.
CHÁU NỘI TỘI NGOẠI
DIỆP QUANG
DIỆP QUANG
Chị tôi sinh. ”Nhóc tì” khóc suốt đêm. Tôi rất ”dị ứng” tiếng trẻ. Ngoại ẵm thâu đêm. Chị ngủ như chết. Thương mẹ, lại mất giấc, tôi bẳn tính: ”Cháu nội tội ngoại”. Chị rớt nước mắt.
Tôi có vợ và sinh con. Vợ bị khâu nhiều mũi, mất sữa hẳn. Thiếu sữa mẹ, ”cục cưng” quấy hết cỡ. Nội ốm, nằm viện lâu dài. Bế một chốc, tôi gắt ầm ĩ. Bà ngoại sang, bồng thâu đêm suốt sáng. Vợ tôi ngủ li bì.
Chị nhìn tôi, tôi nhìn chị, ân hận.
THỊT GÀ
NGUYỄN TUẤN
NGUYỄN TUẤN
Tạnh mưa, bọn trẻ bưng cơm đang ăn trước cửa. Tý khoe: ”Nhà Tý ăn thịt gà”. Đêm đó, bà Tám chửi: ”Mả cha nó, nghèo mạt kiếp tiền đâu ăn gà, nó ăn gà bà, nó chết bất đắc”.
Ông giáo buồn lắm, ngã bệnh, đột ngột qua đời. Thương tình, hàng xóm lo ma chay. Tý hớn hở vì nhà nó đông vui.
Trời đổ mưa. Thằng Tý la lớn: ”Con gà vô nhà, dậy bắt làm thịt ba ơi!”.
Mọi người nhìn theo. Thì ra, một con cóc dưới kẹt tủ đang giương mắt nhìn lên quan tài ông giáo.
Trời đổ mưa. Thằng Tý la lớn: ”Con gà vô nhà, dậy bắt làm thịt ba ơi!”.
Mọi người nhìn theo. Thì ra, một con cóc dưới kẹt tủ đang giương mắt nhìn lên quan tài ông giáo.
No comments:
Post a Comment