Tuesday, September 17, 2013

TRĂNG NGHẸN


Bài thơ Trăng Nghẹn được chấm giải Nhất trong cuộc thi thơ Đồng bằng sông Cửu Long do các Hội Văn học - Nghệ thuật trong khu vực này liên kết tổ chức, tỉnh Cần Thơ đăng cai. Nhưng sau đó bị rút lại . Tôi đã đọc bài thơ Trăng Nghẹn của tác giả Hoài Tường Phong với tâm trạng đầy xúc động. Trăng nghẹn là một bài thơ sâu sắc với từ ngữ bình dị mà sức công phá mãnh liệt. Những lời lẻ gần gũi chân chất mà mang đầy xót xa của một thế hệ , Họ càng từ khước Giải Nhất của bài thơ này lại càng làm Trăng Nghẹn nổi tiếng khắp nơi . xin mời các bạn “ tôi yêu thơ “ đọc lại :

TRĂNG NGHẸN

Mẹ sinh tôi vào một đêm rằm mưa gió ngày xưa,
Lúc chào đời đã lỡ hẹn cùng vầng trăng viên mãn.
Vùng tản cư hồi nầy ruộng hoang nhà trống,
Rước được bà mụ vườn, ngoại cực trần thân.

Tôi lớn trong quê mùa như cây tạp vườn hoang,
Bảy tuổi biết leo lưng trâu, không từng ngồi xe đạp.
Không biết lời bải buôi để mua lòng người khác,
Nên thua thiệt cả đời vì không thể dối lừa ai.

Ngơ ngác buổi ra thành, trước cuộc sống đua chen,
Mười năm sau chưa gội rửa cho mình thành dân chợ.
Lớp phèn hết bám chân, nhưng chất chân quê vẫn còn đó,
Tôi tranh thủ những tháng hè, thích về lại thăm quê.

Bè bạn theo đuôi trâu một thời, mơ ước nhìn tôi,
Tưởng tôi thoát kiếp ngài, nhởn nhơ hóa bướm.
Tôi nhìn vẻ hồn nhiên của đám bạn xưa thèm quá,
Cộng một chút phù hoa đâu thêm lớn tâm hồn.

Mỗi lần về quê bè bạn cũ lại vắng hơn,
Gái mười bảy đã lấy chồng, trai hai mươi đòi vợ.
Cô bạn xưa nách con ngang nhà mua chịu rượu,
Đôi mắt ướt một thời bẽn lẽn ngó bàn chân.

Xóm bên sông nhiều cô gái rời quê,
Về thăm nhà xênh xang lụa là hàng hiệu.
Vài căn nhà xây, đổi đời nhờ những đồng tiền báo hiếu,
Khởi sắc một vùng quê sao nghe có chút bùi ngùi.

Đồng bằng quê hương tôi nhiều cái nhất ngậm ngùi:
Sản lượng lúa nhiều, vùng cá ba sa lớn nhất,
Đầu tư văn hóa thấp và khó nghèo cũng nhất,
Và cũng dẫn đầu, những cô gái lấy chồng xa.

Chập tối buồn ra nhìn bến nước cô đơn,
Vầng trăng vừa lên đã bị mây mưa vần vũ.
Tôi chợt nhớ lần lỗi hẹn đầu đời, trăng cũ,
Vầng trăng nghẹn hoài, chưa tỏa sáng một vùng quê.

HOÀI TƯỜNG PHONG
(Cần Thơ)

6 comments:

  1. Co nguoi ban chat hom qua, moi goi, dinh fwd thi da co roi! Dung la nhanh nhu Internet! :)

    ReplyDelete
  2. Đồng bằng quê hương tôi nhiều cái nhất ngậm ngùi:
    Sản lượng lúa nhiều, vùng cá ba sa lớn nhất,
    Đầu tư văn hóa thấp và khó nghèo cũng nhất,
    Và cũng dẫn đầu, những cô gái lấy chồng xa.

    Xot xa cho Viet Nam minh qua ...

    ReplyDelete
  3. Giá mà các nhà văn, nhà thơ, những ngừời hay chữ cũng trút hết tài năng và tâm tình của mình vào các chủ đề nghẹn ngào của quê hương như vậy thì chẳng bao lâu nữa, cùng với Internet sẽ là phương thuốc mạnh chữa đựơc phần nào căn bệnh vô cảm trầm kha của dân tộc.

    ReplyDelete
  4. Lưu Tâm ơi, Thanh Thủy ơi, Minh Cận ơi, có ngứa lỗ tai khổng?

    ReplyDelete
    Replies
    1. Oh, quên mất một "Nhà" viết quan trọng nữa, là Nhà báo. Chuyên nghiệp hoặc nghiệp dư. Cho các bloggers ngứa lỗ tai luôn :) :)

      Delete