Khi xưa chưa học Thiền,
Tôi luôn luôn thấy Tôi,
Từ sáng cho đến tối,
Không bao giờ quên ... Tôi
|
|
Từ lúc đang nằm nôi,
Cái Tôi đã có rồi,
Nếu không ai vỗ về,
Là tôi khóc thét thôi.
|
Sau đó, tôi lớn khôn,
Cái Tôi càng tăng dần,
Tôi luôn muốn được hơn,
Nếu không, sẽ dỗi hờn.
|
Khi sống trong gia đình,
Tôi muốn tôi làm chủ,
Khi tiếp xúc bên ngoài,
Tôi vẫn muốn có oai.
|
Nhưng sau khi học Thiền,
Tôi thấy tôi đã sai,
Vì Cô tôi đã dạy,
Phiền não từ cái Tôi.
|
Cái Tôi từ tâm ra,
Biết vậy chẳng lơ là,
Dẹp cái Tôi đi thôi,
Vô Ngã là không Tôi.
|
Như Thu
|
No comments:
Post a Comment