Wednesday, September 11, 2013

TRUYỆN CỰC NGẮN

Văn Tuyến sưu tầm và xin giới thiệu với bạn đọc môt số truyện sau đây.
Chúc các bạn có một cuối tuần vui vẻ!

1. Vết đau
Hồi yêu nhau. Có lần gọt trái cây cho nàng, anh bị đứt tay. Nàng mặt mày tái mét, ôm cả cánh tay anh hốt hoảng đòi đưa đi … bác sĩ!
Lấy nhau rồi. Một lần thấy tấm hình cưới sắp bị rớt, anh mang búa đinh ra sửa. Loay hoay sợ đụng bể kiếng, búa đập vào tay. Máu tóe ra. Anh xúyt xoa nhờ nàng lấy giùm bông băng, nàng bực bội: Sao anh vụng thế! Chồng với chả con!
Vết đứt tay ngày xưa giờ bỗng thấm đau, đau thấy 36 ông trời!


2. Vua và hoàng hậu
Nhận điện thọai: “Hậu đấy à, trẫm đây! ”. Nó ngơ ngác: “Trẫm nào ạ? ”
- Trời ơi, đến trẫm mà cũng không nhớ ra ai à?
- Vì nhiều người tự xưng là trẫm lắm.
Bạn cười xòa:
- Mỗi lần gọi tên bà tui thấy phê phê, cứ như mình là vua!
Nó “đay nghiến”:
-Các ông ai cũng thích làm vua, nhưng chả bao giờ coi vợ mình là Hoàng hậu!
3. Bàn tay của em

Hai đứa cùng trọ học xa nhà, thân nhau. Lần vào quán nước, sợ tôi không đủ tiền trả, em luồn tay xuống gầm bàn đưa tôi ít tiền. Vô tình trúng tay em... mềm mại.
Ra trường, hai đứa lấy nhau. Sống chung, em hay than phiền về việc xài phí của tôi. Bận nọ, tiền lương vơi quá nửa đem về đưa em... chợt nhận ra tay em có nhiều vết chai.
Tự trách, bấy lâu mình quá vô tình
 4. Lễ Vu Lan

Ngày lễ Vu lan báo hiếu cha mẹ, vợ chồng con cái tíu tít. Hai vợ chồng chuẩn bị món tiền to để tiến cũng nhà chùa, vàng mã hoa quả nhiều vô kể. Chất đồ lên xe, nổ máy.
Bà lật đật chạy theo: "Các con ơi, tối có về ăn cơm để mẹ nấu."
- Thôi bà ạ, chiều chúng con ăn cơm chay trên chùa.
Bà lẳng lặng, ừ, mình thấy tủ bếp còn 1 gói mì ăn dở, thế cũng qua bữa tối. 
5. Học trò cũ
Hồi đó học trò là cán bộ đi học nên lớn hơn cô giáo vài tuổi. Trong lớp ngoài đường gặp nhau vẫn xưng hô “cô - em” thân tình mà trân trọng. Nhiều năm sau, tình cờ gặp lại trong một cuộc họp, học trò nói với mọi người : “Đây là cô giáo cũ của tôi”. Quay sang cô giáo : “Em có mang danh thiếp không, cho anh…”. Cô giáo nhã nhặn : “Xin lỗi, tôi không có danh thiếp”.
Học trò giờ là “người sang” nên cô giáo không muốn “bắt quàng” làm quen.

6. Nàng Bân
Biết dịp Giáng sinh anh sẽ đi đến miền tuyết trắng, từ mùa thu cô đã cần mẫn đan chiếc khăn len, đôi bao tay để khi dùng anh sẽ thấy ấm áp như có cô bên cạnh.
Anh đi rồi cô vẫn cần mẫn ngồi đan những chiếc khăn những đôi bao tay, cuộn len mềm mại mang lại cho cô cảm giác được chạm vào hơi ấm của anh giữa Sài Gòn đầy nắng.
Cô không biết suốt mùa đông giá lạnh ở nơi ấy khăn và bao tay chỉ nằm im trong valy của anh…
7. Người tốt
Hắn tự thấy mình là người tốt. Ít nhất chưa bao giờ hại ai. Người như thế cũng hiếm. Sáng nay qua phố, thấy bà cụ đã quá già, ngồi cạnh mấy mớ rau héo úa. Hắn thể hiện: Bà ơi, bao nhiêu tiền mấy mớ rau?
- Ấy, chú mua 1 mớ thôi chứ!
- Cháu mua hết!
- Thế 50 ngàn chú đợi tôi gói.
- Không bà ơi, bà giữ cho cháu, chiều tan tầm cháu mới lấy!
Hôm ấy chiều trời đổ mưa to, hắn thấy may mắn vì có việc về trễ. Giờ này ngoài đường nước ngập đến yên xe máy- Hăn thấy mình may mắn quá.
Hôm nay qua phố, khi sớm, hắn vào quán ngồi uống nước, có người nói:
Bà cụ bán rau hôm kia đúng dở chết, có mấy mớ rau héo úa ai hỏi cũng không bán, cứ đợi, mưa chả về, đêm qua vừa qua đời vì cảm lạnh. 

1 comment: