Trong căn nhà nhỏ ở một vùng ngoại ô, có hai vợ chồng nọ đã
lớn tuổi. Họ từng trải qua những ngày tháng bên nhau đầy yêu thương và an bình.
Niềm vui chung của họ là cùng chăm sóc vườn dưa chuột xanh tốt sau nhà. Ông cụ chăm sóc vườn dưa rất cẩn thận, hết dậy sớm tưới nước, lại bỏ công bắt sâu, nhổ cỏ. Những trái dưa chuột ngon nhất sẽ được hái để bà cụ muối dưa – bởi đó là thói quen của bà từ rất lâu. Mùa đông tới, khi khi vụ thu hoạch dưa chuột đã hết, ông cụ lại nghiên cứu các bản danh sách giới thiệu hạt giống để đặt mua loại tốt nhất. Xuân về, các con của ông bà sống gần đấy giúp họ xới đất, gieo hạt. Bà cụ lại tìm đọc các sách nấu ăn để học hỏi thêm những bí quyết làm dưa chuột muối. Trong mắt mọi người, ông bà là một cặp vợ chồng hạnh phúc. Họ sống thân thiện, gần gũi với những người chung quanh. Bất cứ vị khách nào đến chơi cũng được ông bà tặng một bình dưa chuột muối mang về.
Nhưng một ngày kia, ông cụ qua đời. Mùa xuân năm đó, tất cả
con cái tụ họp bên mẹ mình và nói:
- Chúng con biết mẹ rất thích làm dưa chuột mới, nên chúng con
sẽ thay cha tiếp tục đặt mua hạt giống, sẽ trồng và chăm sóc dưa chuột cho mẹ.
Người mẹ mỉm cười:
- Cám ơn các con, các con không cần trồng dưa nữa đâu.
Thật ra thì mẹ không thích ăn dưa muối, nhưng vì bố các con thích trồng dưa chuột
nên mẹ muối thôi.
Những người con ngỡ ngàng. Trước khi người cha mất, ông từng
kể với họ rằng ông không hề thích trồng dưa chuột, ông làm điều đó chỉ vì bà
thích trổ tài muối dưa mà thôi.
Nguồn : http://canhdongtruyengiao.net
Sweet...and sounds like a Vietnamese type of stories. Always assumption and not open communication :)
ReplyDelete