Tuesday, June 11, 2013

Viết Cho Người Ở Lại

Trần Lê Nguyễn  Posted on by 

Ngồi bên cạnh ngọn đèn dầu le lói
Em vá từng mảnh áo rách cho con
Dù thời gian làm thể xác hao mòn
Em vẫn giữ trọn tấm lòng son sắt.
Kể từ khi quê hương đầy bóng giặc
Anh đau buồn cảnh nước mất nhà tan
Thương bao người sống khổ cực lầm than
Nhìn xứ sở điêu tàn mà uất ức.
Là chinh nhân chẵng bao giờ sống nhục
Nên âm thầm bỏ Tổ Quốc ra đi
Buổi chia tay em khóc ướt bờ mi
Anh ngậm ngùi cho kẻ đi, người ở.
Mười mấy năm trên đất trời tạm bợ
Không đêm nào anh không nhớ quê hương
Vì nơi đó có những người thân thương
Đang quằn quại giữa thiên đường giả dối.
Mười mấy năm anh không hề thay đổi
Dù xa hoa, phù phiếm của cuộc đời
Làm con người quên hẳn cả giống nòi
Nhưng riêng anh mãi nhớ lời hẹn ước.
Anh sẽ về bên em cùng đất nước
Góp bàn tay xây dựng lại non sông
Mái nhà xưa nhóm lại ngọn lửa hồng
Để bù đắp chuỗi ngày mong tháng nhớ
Gởi về em từ muôn trùng cách trở
Mấy dòng thơ anh viết giữa trưa hè
Khi sân trường rộn rã những tiếng ve
Đang dạo khúc bản tình ca ly biệt.
Source: http://tienggoicongdan.com/2013/05/31/tran-le-nguyen-viet-cho-nguoi-o-lai/

2 comments:

  1. Bài thơ hay, nhưng đáng buồn thay, có bao nhiêu anh giữ lời hứa, có bao nhiêu anh quên?


    Anh đã về cùng quê hương đất nước
    Áo mão vinh quy dưới ngọn cờ hồng
    Em già nua anh nhìn thoáng cũng nhưng không
    Bạc tiền, danh vọng hóa anh thành... con ngoan của Đ

    ReplyDelete