Micheal Jordan Sedal
Khi bà nội tôi được
tám mươi chín tuổi, trái tim của bà có vấn đề. Gia đình tôi đưa bà đến một
chuyên gia nổi tiếng về bệnh tim mạch, và ông này nói rằng tình trạng tim của
bà rất nghiêm trọng, cần được mổ ngay.
Tuy nhiên, ông ta cũng cảnh báo, vì tuổi tác của bà nội, ca mổ có thể gặp biến chứng. Ông ta tiếp tục nói, trong quá trình mổ, bà nội có thể bị suy tim với xác suất 40%, có thể bị đột quỵ với xác suất 35%, hoặc có thể chết lâm sàng trên bàn mổ với xác suất 30% . . .
Tuy nhiên, ông ta cũng cảnh báo, vì tuổi tác của bà nội, ca mổ có thể gặp biến chứng. Ông ta tiếp tục nói, trong quá trình mổ, bà nội có thể bị suy tim với xác suất 40%, có thể bị đột quỵ với xác suất 35%, hoặc có thể chết lâm sàng trên bàn mổ với xác suất 30% . . .
Hoảng quá, bà nội tôi
nhanh chóng ngắt lời vị chuyên gia đó và bảo:
- Thưa bác sĩ, nhân
khi ông nói về xác suất thống kê, tôi cũng có con số này dành cho ông : tôi chắc
chắn 100% ông sẽ không phải là người mổ trái tim cho tôi !
Nói xong, bà nội tôi
đứng lên và rời khỏi phòng mạch của vị chuyên gia đó.
Bà nội tôi có thể bướng
bỉnh, nhưng bà không ngốc đâu.
Ngay ngày hôm sau, bà tới phòng mạch của một bác
sĩ khác, và ông này cũng tuyên bố bà cần được mổ. Ông ta cũng nói rằng với tuổi
tác của bà có thể sinh ra các sự cố trong cuộc mổ nhưng cách nói chuyện của ông
ta mang tính tích cực trái ngược với kiểu
nói tiêu cực của vị bác sĩ ngày hôm trước.
Rồi bà nội tôi hỏi
bác sĩ:
- Nếu tôi là má của
ông, ông sẽ khuyên tôi làm gì?
Ông bác sĩ mỉm cười,
bước tới bên bà tôi, quàng tay lên vai bà và nói:
- Má à, má cứ mổ đi.
Không sao đâu.
Vài ngày sau, bà nội
tôi vào phòng mổ và sức khỏe sau đó khá trở lại.
Thái độ tích cực của
bà tôi đã giúp bà sống được thêm nhiều năm hạnh phúc nữa. Nó cũng mang lại niềm
vui cho cuộc sống của bà và cả gia đình.
Ông nội cu An, lúc 95 tuổi, té trong phòng tắm ban đêm, hối hả đưa ông vô cấp cứu. Ở bệnh viện, ông từ chối ngồi xe lăn(cái chân lúc đó đã bầm và sưng vù lên, và ông đi cà nhắc không muốn nỗi nữa...)
ReplyDelete- "Xe lăn là để cho người già yếu, ba còn trẻ và khỏe".
- "Ba cứ ngồi thì bsĩ mới khám sớm cho ba được" T phải nói nhỏ
- "Nhưng có người còn yếu và đau đớn hơn ba nữa" Ông trả lời
T phải bỏ nhỏ
- "Nhưng mà con mệt, con phải đi làm sớm ngày mai..." Lúc đó ông mới chịu ngồi xuống cho đẩy...
Lúc ông 100 tuổi... cái nhà t lúc đó 46, 47 tuổi, cầu tiêu ống nước trục trặc luôn, "Mua nhà cũ là cực vậy đó ba...", ông cười, "nó có 1 nữa tuổi của ba, và ba đâu đã cũ... con phải thấy nó trẻ thì mới vui được"
Ông vẫn thường tuyên bố ông sẽ sống đến 110, 115 tuổi... Nhưng 100.5, sau khi ăn trưa, ông ngủ rồi ngủ luôn...
Ông không biết tiếng Anh, ông nói với t bằng tiếng Bungari, Ý, và Pháp... và t trả lời bằng tiếng Anh, lâu lâu nỗi tếu, t chêm luôn tiếng Việt. Vậy đó, ông luôn lạc quan, yêu đời...
Ông nội cu An dễ thương ghê hỉ ! Mà TA thấy ba cu An cũng dễ thương đó T ;)
ReplyDelete