Sông Gianh chảy qua đâu ?
Trong
lúc tôi vô cùng kính trọng những tiếng nói dân chủ vọng lên từ miền
Bắc, những bản án dài hạn hơn nhiều mà giới lãnh đạo Đảng Cộng sản đã
dành cho những nhà đấu tranh cho tự do tôn giáo và nhân quyền phát xuất
miền Nam cho thấy rằng, ba trăm năm sau, con sông Gianh cách ngăn dân
tộc từ thời Trịnh Nguyễn vẫn còn chảy, không phải ở Quảng Bình mà chảy
ngay giữa lòng Hà Nội, chảy trong tư duy của những người lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam.
Chính sách trả thù đã thể hiện không những đối với những người cầm
súng, những viên chức chính quyền cũ mà còn áp dụng một cách tàn nhẫn
đối với gia đình họ, con cái họ và thậm chí còn mở rộng đến nhiều triệu
người dân vô tội chỉ vì họ sống bên này sông Bến Hải.
Sau
1975, trong lúc hàng trăm ngàn sĩ quan và viên chức Việt Nam Cộng Hòa bị
tù đày trong rừng sâu nước độc, hàng triệu thân nhân họ cũng đã gánh
chịu nhiều cực hình không kém phần độc ác. Tôi đã gặp những đứa bé miền
Nam có cha mà như không cha, có mẹ mà như mất mẹ, sống lang thang đầu
đường cuối chợ. Tôi đã gặp những đứa bé miền Nam thông minh nhưng không
có một cơ hội đến trường, chỉ biết đứng bên ngoài cổng trường mà khóc.
Đảng nói gì chưa với những mái tóc xanh kia?
http://www.talawas.org/talaDB/suche.php?res=4467&rb=0307
Thanks TA. Minh doc mot mach het ca bai dai.
ReplyDeleteTac gia da giup tiet kiem duoc rat nhieu thoi gian, cong suc tranh luan cua moi nguoi...
Cam on tac gia TTĐ.
Bai viet qua thuc!
ReplyDeleteThx TA!
Nội dung của bài viết vẫn còn giá trị cho tới hôm nay, năm 2013, mặc dù tác giả đã viết bài này vào năm 2005. Mình hy vọng là con số "30 năm" trong đoạn viết dưới đây của tác giả sẽ dừng lại ở một con số không lớn lắm...
ReplyDelete"Tương tự, Đảng Cộng sản Việt Nam sau 30 năm vẫn còn tiếp tục trấn áp nhân dân Việt Nam bởi vì, ngoài nhà tù và sân bắn, họ cũng đã được dung túng, bao che, thờ ơ và thỏa hiệp. Và những người đã thờ ơ, thỏa hiệp cho họ trong 30 năm qua không ai khác hơn là những người Việt Nam có quyền hạn tinh thần, có trách nhiệm xã hội, có kiến thức văn hóa nhưng đã vì chút địa vị cá nhân, miếng cơm manh áo mà binh vực, bao che cho họ."
Nếu con số đó không chịu dừng lại... thì mình phải làm sao đây? Mình nghĩ chọn lựa cuối cùng mình, và các bạn ủng hộ mình, phải làm là...mình sẽ không "nhân hậu và Việt Nam tính" nữa giống như thế hệ trước đã làm: "Tôi đã gặp các vị đó, đã lắng nghe họ trang trải nỗi lòng, đã đọc sách vở của họ, qua đó, tôi hiểu tại sao họ không thắng được cộng sản. Anh biết tại sao không? Họ nhân hậu quá, họ yêu nước chân thành quá, họ Việt Nam quá. Muốn chiến thắng cộng sản họ phải giết chết cái Việt Nam tính trong con người họ. Họ đã không làm được điều đó, và kết quả, họ thua."
Nói thật với các bạn, mình không phải là kẻ háo thắng, nhưng mình không muốn thấy con cháu mình thua. Và nếu như phải giết chết cái Việt tính trong con người của mình, để sau này còn có cơ hội nuôi dưỡng lớn mạnh cái Việt tính trân quý đó cho hàng con cháu của mình, thì mình rất đau lòng nhưng sẽ sẵn sàng hy sinh...
Cảm ơn TA chịu khó sưu tầm và post bài ni.