Khi nghĩ đến tình bạn chúng ta thường nghĩ đến những người đã gắn bó với mình một phần đời không thể nào quên, những người chia nhau một thưở hàn vi khốn khó, những người ở tuổi hai mươi với tâm hồn cháy bỏng hay những tri kỷ đã từng hẹn thề sống chết có nhau nhưng thường không nhớ đến những người đã đến và đi trong khoảnh khắc.
Không phải những người chúng ta quen mười năm, hai mươi năm mới gọi là bạn và những người sống với nhau chỉ một hai ngày hay chỉ biết nhau trên mạng thôi không phải là bạn. Không phải vậy.
Dòng đời của mỗi chúng ta như sợi tơ dài, những người bạn đã đến và đi nhiều khi không để lại một dấu tích gì sâu đậm nhưng thiếu họ sợi tơ có thể đã đứt đi một quãng. Họ là những chiếc gút nối lại những hoàn cảnh khó khăn, chiếc cầu bắt qua những chặng thăng trầm và chúng ta phải luôn biết cám ơn họ như cành hoa biết cám ơn những giọt sương mai nhỏ xuống cuộc đời mình.
Mấy chục năm trước tôi có viết một bài thơ để tặng những người bạn chưa quen của tôi, những người tôi chưa hề gặp mặt và có thể không bao giờ gặp mặt, những người tôi chưa rõ họ tên và có thể không bao giờ biết tên thật của nhau. Những người bạn trong ý nghĩa đó hôm nay chúng ta gọi là “Facebook friends”. Thời gian trôi trên sông đời bất tận cuốn theo bao kỷ niệm, bao nhớ thương và cả oán trách nhưng mong, cuối cùng, sẽ còn lại một nụ cười khi nghĩ đến nhau.
Tôi chép lại đây bài thơ thay cho lời chúc đầu xuân gởi đến các bạn facebook của tôi và mong rằng các ước mơ tốt đẹp trong lòng các bạn sớm thành sự thật trong năm nay.
TẶNG NHỮNG NGƯỜI BẠN TÔI CHƯA HỀ QUEN
Có những người tôi chưa hề gặp mặt
Những người tôi không rõ họ tên
Bốn phương trời chưa một chút thân quen
Sao bỗng thấy như vô cùng thân thiết
Tôi miền bắc đang vào mùa băng tuyết
Em miền nam sương trắng bốn mùa bay
Từ nơi nầy ta đã biết quen nhau
Ðâu nhất thiết phải đong đầy ký ức
Cũng như em tôi ngàn đêm thao thức
Hãi hùng mơ chung một giấc chiêm bao
Có tiếng quân reo, ngựa hí, kêu gào
Tiếng xích khua vang, tiếng người rên siết
Cũng như em, tôi đôi lần ra biển
Hướng về Nam mây trắng một màu tang
Có ai về xoay ngược bánh thời gian
Cho tôi nhặt những mảnh đời đã mất
Trong thơ tôi mùa xuân chim không hót
Thu không vàng hạ chẳng để yêu đương
Thơ của tôi là máu rỉ trăm đường
Là u uất đã chìm sâu trong đất
Cũng như em tôi mười năm đất khách
Có gì vui đời một kẻ lưu vong
Khi tôi chết nấm mồ hoang cỏ mọc
Ðã làm gì để lại với non sông ?
T
rần Trung Ðạo
Like
ReplyDelete