Tuesday, December 17, 2013

Món Quà Giáng Sinh

Đi mua quà Giáng Sinh có thể là công việc căng thẳng nhất trong năm. Đặc biệt là mua quà Giáng Sinh để tặng vợ, đó còn là một thách thức đặc biệt. Tặng máy hút bụi có vẻ thiếu tình cảm, tặng vé xem bóng đá có vẻ không thực tế, còn tặng thiết bị nhà bếp thì hoàn toàn không thể được. Tôi cảm thấy lúng túng khi Giáng Sinh sắp đến. Bí quá, tôi nhờ Sally - cô thư ký của tôi - giúp tôi chọn quà. 


Chúng tôi đi bên nhau trên đường dành riêng cho người đi bộ, cách cửa hiệu kim hoàn hai dãy phố. Làm việc ở khu thương mại cũng tiện lợi, vì gần các cửa hiệu mua sắm. Tuy nhiên, nó cũng có những bất lợi. Trên đường, trước mặt chúng tôi là hai người đàn ông vô gia cư, đang ngồi co ro bên cạnh đường ống dẫn hơi nóng của một tòa nhà. 

Tôi định băng qua đường để tránh họ, nhưng xe cộ đông đúc quá. Trước khi tiếp tục bước tới, tôi đổi bên để Sally đối mặt với họ. Chắc chắn họ sẽ xin tiền chúng tôi, làm bộ để mua đồ ăn, nhưng số tiền bố thí sẽ được quăng vào cửa hàng rượu bia. 

Khi đến gần hơn, tôi thấy rõ người thứ nhất khoảng ba bốn, ba lăm tuổi, còn người kia chỉ trạc tuổi học sinh cấp hai - khoảng mười ba hoặc mười bốn là cùng. Cả hai đều ăn mặc rách rưới. Áo choàng của người đàn ông quá chật, ống tay bị rách bươm, trong khi cậu bé chỉ mặc một cái áo sơ mi phong phanh, đương đầu với cơn gió lạnh buốt. Tôi nghĩ thầm: chỉ một hoặc hai đồng hai mươi lăm xu, là họ sẽ không quấy rầy chúng tôi

Lấy hết dũng khí nam nhi, tôi nói với Sally: 

- Để tôi lo cho. 

Nhưng dường như Sally không khó chịu khi nhìn thấy hai người ăn xin đó. Thật ra, cô ấy có dáng vẻ thoải mái trước sự hiện diện của họ. Không để họ lên tiếng, cô ấy nói ngay: 

- Tôi có thể giúp gì cho ông không? 

Cả hai ngạc nhiên nhìn Sally rồi sau đó người lớn tuổi cất tiếng: 

- Vâng, thưa cô. Chúng tôi cần một việc. 

Tôi nghĩ thầm: Đúng rồi. Rõ ràng là hai người này đang muốn xin xỏ tiền bố thí. Tôi nhìn họ một lần nữa và thấy cậu bé đang run rẩy vì cơn gió mùa đông, nhưng tôi có thể làm được gì đây? 

Người lớn tuổi hỏi: 

- Cô làm ơn cho biết mấy giờ? 

Sally liếc nhìn đồng hồ và đáp: 

- Mười hai giờ mười lăm. 

Ông ta gật đầu cảm ơn và không nói lời nào nữa. Chúng tôi đi tiếp tới cửa hiệu kim hoàn. Tôi thấy mình phải hỏi Sally về cuộc gặp gỡ vừa rồi: 

- Tại sao cô hỏi thăm ông ta? 

Sally trả lời với giọng bình thường: 

- Ông ta đang lạnh và cần được giúp đỡ, thế thôi. 

- Nhưng ông ta là một kẻ vô công rồi nghề. Ông ta có thể cướp đồ của cô, hoặc đại loại như vậy. 

- Tôi có thể tự bảo vệ được. Nhưng đôi khi tôi cần phải liều lĩnh trước một kẻ khác. 

Chúng tôi bước vào cửa hiệu, và Sally nhanh chóng tìm được một món quà hoàn hảo cho vợ tôi - một cặp bông tai nạm kim cương. Đồng thời cô ấy cũng mua một chiếc đồng hồ đeo tay nam, không phải loại đắt tiền lắm, vì cô là người luôn biết tiết kiệm. Tôi nghĩ thầm: có lẽ là quà tặng cho chồng cô ấy. 

Khi chúng tôi quay trở về văn phòng, hai kẻ lang thanh vẫn còn ngồi ở chỗ cũ. Một lần nữa, tôi cố gắng chen vào giữa Sally và họ nhưng cô ấy không chịu. Khi chúng tôi đến gần họ, Sally rút cái đồng hồ trong giỏ ra và đưa cho người lớn tuổi. 

- Đây. Tặng ông. Tôi chắc ông biết cách sử dụng nó. 

Ông ta kinh ngạc không kém gì tôi, thử đeo nó vào tay và nói: 

- Cám ơn cô. Cám ơn nhiều lắm. 

Khi chúng tôi bước đi, ánh mắt Sally long lanh niềm tự hào về điều mà cô ấy vừa làm. Tôi hỏi: 

- Tại sao cô làm như vậy chứ? 

Sally nhún vai, đáp: 

- Hôm nay tôi đang vui và tôi quyết định làm một điều tốt cho ông ta. 

- Nhưng ông ta không xứng đáng. 

- Ngay cả người nghèo cũng muốn một món quà đặc biệt nào đó. 

- Ông ta có thể dùng chiếc đồng hồ đó để mua bia uống. 

Sally chỉ mỉm cười và nói: 

- Nếu vậy thì sao nào? Tôi không quan tâm tới chuyện đó. Tôi đã làm việc tốt và đó mới là điều quan trọng. Còn điều ông ta làm với cái đồng hồ là thử thách của ông ta. 

Chúng tôi về tới tòa nhà, và ai vào phòng nấy. Tôi tự hỏi về cuộc gặp gỡ vừa qua và suy nghĩ mãi đến hai người đàn ông đó. Chắc chắn họ đang ở tiệm cầm đồ và chuẩn bị hưởng thụ với số tiền của Sally. 

Hôm sau, tôi đi ăn trưa một mình tại quầy bán thức ăn nhanh bên ngoài tòa nhà. Khi đi bên đường, tôi gặp lại hai người đàn ông hôm qua. Cả hai vẫn lảng vảng quanh đường ống dẫn hơi nóng của tòa nhà. Người lớn tuổi nhận ra tôi, nói: 

- Thưa ông, ông vui lòng cho biết mấy giờ rồi ạ? 

A ha! Tôi tóm được ông ta rồi! Tôi không còn thấy đồng hồ của Sally cho ông ta đâu nữa. Tôi hỏi với hy vọng khuấy động tâm hồn ông ta: 

- Cái đồng hồ mà hôm qua cô thư ký của tôi cho ông đâu? 

Ông ta cúi đầu và nhận lỗi: 

- Thưa ông, tôi xin lỗi. Nhưng tôi cần phải làm điều đó. Nếu nó là con trai của ông, ông cũng sẽ làm vậy thôi. 

Lúc bấy giờ tôi mới nhận thấy chiếc áo choàng mới trên người cậu bé. 

Tôi không nói lời nào, đưa một đồng hai mươi lăm xu cho ông ta và tiếp tục đi. Vừa đi, tôi vừa suy nghĩ về sự việc mới xảy ra. Ông ta đã bán cái đồng hồ rồ dùng số tiền đó để mua áo choàng, chứ không phải mua bia. Lòng tốt của Sally đã có ý nghĩa. Lời nói của cô ấy cũng vậy. Thử thách đã có câu trả lời. 

Khi tới quầy bán thức ăn nhanh, tôi bỗng thấy không thèm ăn nữa. Tôi quay trở về văn phòng. 

Hai người ăn xin vẫn còn ở chỗ cũ. Tôi vỗ vào vai người lớn tuổi khiến ông ta giật mình nhìn lên. Tôi cởi cái áo choàng dài màu xám của tôi, khoác lên vai ông ta, và không nói một lời nào. Khi tôi bỏ đi, tôi biết thử thách của riêng tôi đã được trả lời. Đoạn đường ngắn ngủi thôi, nhưng hai hàm răng tôi đánh lập cập. Nhưng các bạn biết không... đó là một trong những chuyến đi ấm áp nhất trong đời tôi. 


Harrison Kelly

22 comments:

  1. Đọc bài này làm mình liên tưởng tới lần quyên tiền giúp đỡ đồng bào bị bão lụt Miền trung , có nhiều người không giúp tí nào , mà chỉ đề cập tới chuyện tiền quyên góp sẽ bị thất thoát . Mình cứ nghĩ thầm , nếu ai cũng đa nghi như vậy thì biết khi nào người khốn khó mới được giúp đỡ ?

    ReplyDelete
  2. Khi mình được lành lặn thì hãy cám ơn người đã giành lấy phần tàn tật. Mình xinh đẹp thì hãy cám ơn người đã chịu phần xấu xí. Mình thông minh thì phải cám ơn người đã lấy đi phần ngu dốt. Mình khỏe mạnh thì người phải chịu bịnh hoạn. mình giàu sang thì người ta phải chấp nhận nghèo hèn...Mình hạnh phúc thì sẽ có người bất hạnh...Tất cả đều do mình may mắn hơn mà thôi....

    ReplyDelete

  3. Cứ mỗi lần làm được việc gì đó, thì t lại cảm ơn trời phật mình không phải là người nhận, và cảm ơn người nhận đã cho mình 1 cơ hội để đáp ơn cuộc đời.
    Mỗi người có 1 niềm tin khác nhau, t không trách cứ người không giúp hay bàn ra, vì họ có lý do riêng của họ, hoặc họ giúp người theo 1 cách riêng...
    Cứ làm như cô Sally, "Tôi đã làm việc tốt và đó mới là điều quan trọng." Phải không?

    Cheers
    :)

    att

    ReplyDelete
  4. Không biết mấy bạn có biết chị Liên của Kim Đồng không (dân Thọ Nhơn), ngày xưa ở trại tị nạn HK và Phi với t, tình cờ gặp ở nhà AĐào kỳ Thanks Giving vừa rồi, 2 chị em hủ hỉ chuyện xưa và rồi bắt qua chuyện bão ở Phi, thế là chị móc túi ra góp ngay 100 đô mặt dầu không gặp nhau đã gần 30 năm, bây giờ t đầu trộm đuôi cướp thế nào, nhưng giao ngay cái rụp, chị muốn đám đền mối ân tình với dân Phi, còn "Còn điều T làm với số tiền là thử thách của T "... Vậy đó, thấy chị L rất là hay, rất đáng phục...

    ReplyDelete
  5. Trời! Rứa thì mấy cái ly T tặng cho D có nguồn gốc từ chị Liên đó hả? Hahaha.... :))
    Mô Phật! Thử thách!

    ReplyDelete
  6. TT ơi, một người sinh ra may mắn được lành lặn, xinh đẹp, thông minh, khỏe mạnh, giàu sang,...không phải vì có ai đó dành lấy phần tàn tật, xấu xí, ngu dốt, bịnh hoạn, nghèo hèn ...nhường những thứ tốt đẹp cho mình .
    Mỗi người có một số phận, một ý chí, một cách phấn đấu khác nhau để vượt qua những chướng ngại cuộc đời . Những người trong nhóm thứ nhất không phải mang ơn những người trong nhóm thứ hai, mà họ nên nhìn những người trong nhóm này để cảm ơn đời đã cho họ nhiều may mắn .

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chí lý lắm TA. "Những người trong nhóm thứ nhất không phải mang ơn những người trong nhóm thứ hai"
      Nhưng cái trường hợp cuối cùng không chắc lúc nào cũng đúng đâu nghe, tùy theo xứ nữa. Người giàu sang nhiều khi phải mang ơn người nghèo hèn đó.

      Delete
    2. :) Nghe H nói mới nhớ đến lúc trước làm ở Community health Centre, những bênh nhân ở đây là những người thât nghiệp, hoặc có thu nhập rât thấp nên mới được chính phủ tài trợ cho làm răng miễn phí ( nói vậy chứ vẫn có nhiều người tới xin làm răng đi bằng xe Mercedes, tay đeo nặng vòng vàng). Có nhiều người rất tội, nhưng có nhiều người đòi hỏi quá đáng , đã vậy còn la lối và nói với nhân viên ở đây "nhờ tao mày mới có việc làm !" mà không biết rằng mấy người đi làm phải đóng thuế để nuôi họ và góp tiền cho chi phí làm răng của họ .

      Delete
    3. Hi TA, minh kh nghi ra duoc cai truong hop ma TA noi dau. Rat dung. Nhung nguoi lam viec cong dong. Hihi, nhung thuong lam community service thi cung chi tam du thoi chu kho ma giau noi pk TA?

      Delete
  7. TA ơi...Nói như TA cũng đúng...Mỗi người một cách nghĩ...một cách hành động...Nhưng cuối cùng trong chúng ta...những người đã đọc bài này và cùng xúc động thì không thể là người không có một tấm lòng được...
    Thực ra cách nghĩ này TT cũng mới nghĩ ra thôi. Nhiều lúc TT tự hỏi vì sao cũng là con người mà lúc vừa lọt lòng đã có những khác biệt? Rồi những cái nghịch duyên và những duyên lành sao người này gặp mà người kia thì không? Đơn cử là tại sao những đứa trẻ dân tộc đen đủi kia lại không có cơm ăn áo mặc? Chúng cũng phấn đấu làm lụng cực khổ từ trẻ đến già nhưng đến khi đau ốm lại chịu nhiều thiệt thòi...không tiền bạc không thuốc men?
    TT nghĩ...Đây chỉ là cách nghĩ của TT thôi nhé...Đời giống như là một trò chơi xổ số...Người thắng thì phải có người thua cuộc...
    Cũng chỉ là tản mạn một chút thôi TA ơi...
    TT cũng là người còn nhiều thiếu sót lắm...Chắc còn phải biết bao dung và yêu thương nhiều hơn nữa TA à....

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chơi xổ số kiểu ni thì không mấy gì ham rổi, TT à. Kiếp sau, nếu mà lỡ bị ông Trời bắt mua vé số thì chắc chắn 1000 % là tui ko mua rồi. Trúng thì đau lòng, mà trật thì lụy thân.

      Ko thèm làm người nữa, mà nhất định phải xin ông Trời cho làm con chim.

      Delete
    2. Thì kiếp này TD chẳng là chim thì hổng lẽ là bướm chắc?

      Delete
  8. Trong một cuộc sổ số, cả chục triệu người mua, chỉ một hoặc vài người trúng!
    Ở đâu cũng có người nghèo , người giàu. Có những người may mắn giàu nhờ được thừa hưởng , nhưng đa số các triệu phú đều khởi đầu bằng con số không, và làm việc cật lực không ngừng. Bên này cũng thiếu gì người nghèo , nhưng ở xứ sở có nhiều cơ hội này , bỏ qua những khuyết tật, bệnh hoạn, người ta nghèo vì lười biếng , thích nhàn nhã mà không chịu làm việc. Người dân đi làm phải đóng thuế để nuôi những người đó ! Nhìn quanh bạn bè bên này , có đời sống tương đối , ai cũng miệt mài làm việc hơn cả số giờ quy định full time bình thường, và phải biết dùng bộ óc của mình để xoay chuyển tình thế.
    Có nhiều câu hỏi cần được trả lời , nhưng có bao giờ TT đặt câu hỏi vì sao dân VN cứ nghèo và khổ?

    ReplyDelete
    Replies

    1. t nhớ 1 ngày xưa, 1 cô bạn trong nhóm, cũng khá thân, nói với t "mi biết là mi may mắn đến chừng nào không? mi vừa nói chuyện chơi vừa học bài, 15 phút sau đã nhớ, còn tao học suốt đêm vẫn không nhớ" Ngày xưa thì t không hiểu, nhưng bây giờ, khi tuổi già làm mình chậm lại, t mới thấm thía...

      Có những người thiếu may mắn, hoặt hình dung không đẹp , hoặc trí não kém thông minh, hoặc sinh ra trong 1 gđ không biết chăm chỉ, cần kiệm, cố gắng...những điều kiện làm người ta khó vương lên trong cuộc sống.

      Dĩ nhiên mình chỉ nhìn chung chung, vì trong đám đông thế nào cũng có người xấu thật, lười biếng thật...nhưng số đông vì hoàn cảnh.
      Ngày xưa t từng chỉ trích, nhưng bây giờ thấu hiểu có những hạn chế về tâm linh, tinh thần, tư duy mà "người ta" không vượt ra khỏi nhưng khó khăn họ đối diện. Đâu ai muốn bị trầm cảm đâu, nhưng dính vô rồi thì tiêu... đời luôn. Đâu ai muốn nghèo hay thấp kém đâu...

      Bây giờ có con mình mới biết, những mong muốn cho con đều tùy trời và tùy nó. Cho nên chỉ cầu trời khẩn phật cho nó được nhiều chừng nào tốt chừng nấy... Con cái thành công, nhiều người nghĩ rằng công cha me dạy dỗ, nhưng với t, "nhờ trời" đó, trời không cho, mình có nói đứt gân cổ nó cũng không nghe đâu. Hay may mắn nó nghe nhưng lại không có khả năng làm thì cũng chịu chết thôi...

      2 xu của t, hôm nay sao mình dài dòng thế ! :)

      Delete
    2. Hi T, cho lt gặp người bị bịnh trầm cảm được không? lt biết cách trị bệnh này. Bảo đảm trị dứt bệnh, nếu không thì tiêu đời lt luôn.
      (thuốc này chỉ hiệu nghiệm cho phái nữ, phái nam xin miễn trị, cảm ơn!)

      Delete
    3. Nếu LT chữa được bệnh trầm cảm thì cả thế giới này sẽ đội ơn LT đó, seriously!
      @ AT, cũng đã nghĩ như T, cho nên chỉ biết nói ngắn gọn là cảm ơn đời đã cho mình may mắn! Cũng vì vậy mà làm bất cứ việc gì, mình cũng cố gắng làm thật tốt, vì mình có cơ hội để làm những việc mà người khác không may mắn có được.

      Delete
    4. TA vẫn có tiếng "viết ngắn rất hay", rất hợp ý...
      @LT, ok t bị nửa trầm nửa cảm, chữa thử trước đi! :)

      Delete
  9. 1…2….3…. DZÔ!

    Hình như đó là câu trả lời. :)

    Và câu hỏi là who, what, when, how lại đưa đất nước đến tình trạng như hiện nay?

    (Tỉ ơi, chắc chắn tỉ không phải là một con người XHCN mặc dầu tỉ đang sống trong một xã hội gọi là XHCN. Con người XHCN không bao giờ nghĩ rằng đời giống như là một trò chơi xổ số. 5 điều Uncle dạy tỉ đã quên rồi sao? “…sức người sỏi đá cũng thành cơm…” mà.
    Rất hay, điều này chứng tỏ họ đã không “brain wash” tỉ được! Tỉ có một bãn lãnh kiên cường!)

    ReplyDelete
  10. ATT@ TT xem posting này của AT như một món quà noel giá trị...Cám ơn Thư thật nhiều đó Thư ơi....
    Sáng nay TT được nghe một người bạn nói lời như cởi tấm lòng...
    Mùa xuân đến phải chăng là xuân đến?
    Mà bởi vì đất mẹ suốt ngàn năm....
    Cần cù quay không một phút nghỉ chân...
    Xuân hừng hực sắc xuân vì muôn lá...
    Hoa hưởng từ nguyên khí đất trời cao...
    Mỉm cười lên...Và xuân đến lao xao...
    Đó...Lý thuyết tương đối của Albert Einstein vẫn tồn tại trong thơ và cuộc sống....

    ReplyDelete