GÃ KHỜ
TRONG VƯỜN XƯA
by Đức Hồ Hữu - Sunday, 1 December 2013, 11:20 PM
Một
mình với nỗi cô đơn trống trãi
Đau lòng giữa
cảnh hiu quạnh điêu tàn
Người
ra đi, mọi người đã ra đi
Chỉ
còn lại một gã khờ ngốc nghếch
Câm lặng
một mình... Gã âm thầm
chậm rãi
Lắng
nghe âm thanh vọng lại của một thời ...
Có gì lạ
???
Bỗng
chốc đôi khi một vài người
ghé qua
Thả
mắt xem vườn xưa có còn chi không rứa
Và nơi
đó cũng chỉ còn
Một
gã khờ cặm cụi lau từng ngọn cỏ
Chốc
chốc lại dừng tay lau đôi mắt
đỏ hoe ...
Có gì lạ
???
Cũng chỉ
một gã khờ
Ngậm
ngùi với trống vắng cô liêu
Gã đứng
đó
Lấy
cỏ làm thơ, lấy hoa làm bạn
Và rót đầy
chén hiu quạnh làm men say đùa với
điêu tàn ...
Có gì lạ
???
Bình thường
thế thôi
" Thời
thế, thế thời thời phải thế "
Vạn
sự tùy duyên, tan hợp
tùy tâm
Họa
chăng còn lại chút dư âm
Của
một thuở ngất ngây tình bè bạn
...
HHĐ - SG 1/12/2013
by Nguyễn Hứa Thiên Giao
- Monday, 2 December 2013, 01:46 AM
“Gã khờ “!.. Ai dám đặt tên…
Người
chăm chút giữ sân nền… vườn xưa !
Hững
hờ như những giọt mưa !
Lạc
vào vườn cũ… như chưa
từng vào !
Quạnh
hiu tiếng gió lao xao !
Không gian lặng
ngắt !..đâu nào ?..bạn…ta…
Hợp
tan..tan hợp …vậy mà !..
Hữu
duyên muôn dặm đường xa hóa gần !
Vô duyên đối
diện… tần ngần !
Dư
âm bặt tiếng…muôn phần xót xa ..
“Gã khờ”
ta tự ..gọi ta.
Nghe sao xa lạ…hóa
ra..chính mình…
Vòng hoa bằng
hữu nghĩa tình..
Chắt
chiu kết lại bóng hình..thời
gian
“Gã khờ”
người gác địa đàng.
Nhẹ
trao cho bạn …mơ màng …vườn Ai !...
TG ĐN
02-12-2013.
by Anh Thư Trần -
Friday, 6 December 2013, 02:50 AM
Bạn
tự xưng, mình, một gã khờ
Tôi nghe, tự trách, mình, thờ ơ?
Bạn hiểu tôi không, hay không hiểu?
Bao lời chưa nói, không phải... lơ...
Bạn hãy cùng tôi lắng dư âm
Tiếng cười, câu đối vang trong tâm
Thương yêu, trò chuyện trong im lặng
Nói bằng tâm tưởng, miệng thì câm...
Bạn cứ bảo rằng bạn mất tôi
Tôi lại cằn nhằn bạn lôi thôi
Nặng nghĩa, thâm tình, đâu dễ xóa
Chẳng nhẽ mình để nước cuốn trôi?
Tôi nghe, tự trách, mình, thờ ơ?
Bạn hiểu tôi không, hay không hiểu?
Bao lời chưa nói, không phải... lơ...
Bạn hãy cùng tôi lắng dư âm
Tiếng cười, câu đối vang trong tâm
Thương yêu, trò chuyện trong im lặng
Nói bằng tâm tưởng, miệng thì câm...
Bạn cứ bảo rằng bạn mất tôi
Tôi lại cằn nhằn bạn lôi thôi
Nặng nghĩa, thâm tình, đâu dễ xóa
Chẳng nhẽ mình để nước cuốn trôi?
by Nguyễn Thị Thanh Thủy - Friday, 6 December 2013, 07:59 AM
Gã buồn
mà sao bụng cứ to?
Làm tui lầm
tưởng_ Gã ăn no?
Gã nằm
thiêm thiếp trong Vườn nhớ...
Gã khóc? Gã cười?
Hay gã mơ?
Gã mơ_
Một sớm trong vườn xưa...
Đàn én mang xuân lại
trở về....
Gã nghe nắng
ấm vờn trên cửa...
Ngoài vườn
hoa nở, lá xum xuê...
Dậy
đi...Gã ngủ? Hay vờ ngủ?
Hay mãi mơ
về một giấc mơ?
Bàn tay nhè nhẹ
mềm trên tóc...
Ngọt
ngào trao gã_ Một bài thơ....
by Đức Hồ Hữu - Friday, 6 December 2013, 11:49 AM
Ngẩn
ngơ cánh bướm cô liêu
Hương
hoa vườn cũ tiêu điều
tìm thương
Đâu rồi
giọng nói vấn vương
Đâu rồi
tiếng hát thân thương
nhẹ nhàng
Đâu rồi
ánh mắt mơ màng
Đâu rồi
một chút ngỡ ngàng nhìn
nhau …
Tìm về
nơi ấy khát khao
Được
nghe tiếng khóc khi nào đùa trêu
Được
nghe ha hả đáng yêu
Tìm vui những
lúc rượu chiều chung bôi
Được
chen chân để đứng ngồi
Cất
cao tiếng hát một thời
tuổi thơ …
Thôi đành cũng chỉ
là mơ
Thôi đành cũng chỉ
là tơ vương lòng
Dẫu
sao cũng đã ngóng trông
Dẫu
sao cũng đã nặng lòng vì ai
Vì ai như
giọt sương mai
Chợt
long lanh đó, chợt phai lệ nhòa …
HHĐ – SG 6/12/2013
No comments:
Post a Comment