Truyện ngắn: Cổ tích vườn chim....
Ngày xửa ngày xưa trong ngôi làng nọ có một bác phú nông...Bác phú không những giàu có còn nổi tiếng tinh thông chữ nghĩa, lại hay đi đây đi đó nhiều nơi nên hiểu biết rộng, nhiều người ngưỡng mộ trước sự giàu sang danh giá của bác. Một hôm, trong lúc vui vẻ, bạn bè bàn bạc với bác việc lập nên một khu vườn để làm nơi gặp gỡ đàm đạo, chén tạc chén thù.....
Như mối duyên lành, cây cối vừa lên lúp xúp đã có dăm bảy chú chim ríu rít họp đàn....líu lo ca hát...rủ rỉ tâm tình....Khu vườn bỗng trở nên sống động....Bác Phú cũng thấy phấn khởi không kém...Hằng ngày, bác chăm chút, sửa chữa nâng cấp mong sao mỗi lúc đàn chim về đông thêm...Một hôm, khi vầng dương vừa hé, góc trời đông ửng một sắc hồng...cửa vườn vừa mở...Cả bác và những con chim đầu đàn lâu nay vẫn thuộc hàng kỳ cựu trong vườn chim bỗng giật mình thức giấc vì muôn ngàn tiếng hót rộn ràng của hằng trăm cánh chim bay ùa vào tổ....Bầy chim vô tư hát ca bên nhau trong những ngày tháng ngập tràn tình yêu và hạnh phúc...Bầy chim làm cho khu vườn bác Phú tràn đầy sức sống...Bác Phú lập ra khu vườn...Đàn chim thổi hồn cho khu vườn...Chim tha từ khắp nơi về bao hoa thơm quả lạ, gieo bao nhiêu hạt giống lành trên mảnh vườn nhà bác....Người người ngưỡng mộ vườn chim nhà bác, tiếng lành vang dậy khắp nơi....mọi người tranh nhau đến chiêm ngưỡng, ngắm vườn và nghe chim ca hát....Ai ai cũng hy vọng có một ngày vườn chim sẽ trở thành nơi thiên đường của cõi thế......Nếu như không có một lần đạn lạc tên bay....
Những chú chim có sãi cánh dài bay đi thật xa...thật xa...chẳng biết bao giờ quay lại...Chúng muốn có cả bầu trời, nơi chúng tự do hát những bản nhạc vàng chúng thích...Đàn chim ít ỏi còn trụ lại trong khu vườn cất lên những tiếng kêu sâu nhớ bạn....Những giọt nước mắt buồn rơi xuống cả vườn xưa....Không biết bạn mình giờ nơi đâu...Bạn hát tôi không được nghe...Tôi kêu không có lời đáp lại.....Bạn ơi....Chủ vườn chim đã giao cho người cai quản....Vườn chim xưa không ngớt....
.................................................................Tiếng nhạn kêu đàn....
...................................................................................................Thảm thiết sầu bi....
Thanh Thủy.
....
ReplyDeleteChim nhớ tổ xưa, nhớ một thời hồn nhiên cất tiếng hót , bay lượn tung tăng với bạn bè , một hôm nó nhận ra rằng chủ vườn là con Cú Vọ đang soi mắt vào làm nhuộm màu tiếng hót đàn chim .
Chim rời tổ bay đi , nhưng không ngày nào đứng thật xa ngậm ngùi nghe bạn kêu đàn...bạn ơi!!!! hãy cùng tôi sãi cánh dài tìm nơi cao mà cất tiếng hát lảnh lang. :(
XThu ơi...Chủ vườn chỉ là chủ của vật thể...Chính cái phi vật thể mới thổi hồn cho khu vườn...Chủ khu vườn đã quên trân trọng những con chim thuận thảo tha từng hạt giống thả vào khu vườn...những bài ca được cất lên tự đáy lòng của nó...là nụ cười...là nước mắt và cả máu của trái tim....Có bao giờ chủ vườn tự hỏi? Vườn hoang tàn bởi tại vì đâu? Chủ vườn có lúc nào cảm nhận được cơn đau của đàn chim lẻ bạn? Thành công của khu vườn không phải vì vườn quá sang, quá đẹp mà vì những gì có trong đó...Là tình bạn...tình yêu....là nhớ nhung chia sẻ....
ReplyDeleteNhững cánh chim bằng bay lượn khắp nơi nơi...Chỉ tội cho những chú chim non chẳng bao giờ rời ra khỏi tổ....
Hãy ghé lại một lần nơi chốn cũ quê xưa...để thấy rằng tình bạn với những kỷ niệm ngọt ngào đã có giữa chúng mình là vô giá.....TT.
Tình bạn ấm áp ở trong tim, trong sáng trong tâm hồn , không phải chỉ ở nơi gặp gỡ..
DeleteWelcome to the blog TThuy :)
ReplyDeleteTôi thà làm một con chim cánh cụt mà được..."chụt.. chụt...", còn hơn làm một con chim chích choè được nâng niu trong một khu vườn "hoành tráng" mà bị...cắt lưỡi!
ReplyDeleteKhông bao giờ chấp nhận!
Oh chim anh cut ma van duoc chut chut ha? :)
Delete-- 1 nguoi phai dau ten
Cánh nó cụt nhưng "cái đó" của nó thì...extended. Luật bù trừ mà!
Deletehahah...muon te ra khoi ghe ne ba con :))
DeleteXT viết không dấu làm mình sợ đọc lộn dễ tè :)
DeleteLT@ Bởi vì bên đó đâu có còn ai nữa mà chụt chớ....Còn cắt lười thì chim đây cũng đã từng bị cảnh cáo rồi....Còn nhớ ngày nào khi cô chim sặc sỡ vừa cất lên bài QUAN CA cao ngạo thì họa mi đây vẫn mãi hát DÂN CA...Cô chim kia méc với CHỦ VƯỜN rằng bài DÂN CA đó có giọng lưỡi xách mé...CHỦ VƯỜN liền lớn tiếng trước bàn dân: Đây là chim cưng của ta...và ai cũng hiểu rằng đụng đến nó thì sẽ thế nào...Nhưng họa mi thề sẽ hát bài DÂN CA cho đến cuối đời...bởi vì QUAN CA chỉ có QUAN nghe...còn DÂN CA thì mãi muôn đời...Người xưa có câu: Quan nhất thời_ Dân vạn đại cơ mà...
ReplyDeleteTỉ ơi tỉ à, đệ chỉ muốn nghe "BƯỚM CA,CHIM HÓT" thôi, QUAN với DÂN cả hai đều không làm nức lòng đệ. :)
DeleteMà tỉ nè, đệ nhớ hồi xưa đâu phải chỉ có mỗi một trường PCT là trường cấp 3 ở quê mình thôi đâu, phải không tỉ? Nếu vì lý do nào đó mình không được học trường PCT thì mình có thể học trường khác cũng được mà. Trường quan thì dành riêng cho con quan học, còn mình là phó thường dân thì mình có thể học trường khác,nghèo vật chất hơn nhiều, nhưng đầy đủ các môn học hữu ích hơn trường kia. Tỉ có biết cái môn mà đệ thích học nhất ở trường nghèo kia là chi không? Đó là môn Công dân Giáo dục! Họ dạy cho đệ biết cách học làm người! Tuyệt đối không có một thứ chủ nghĩa hay giáo điều nào được dạy ở đây. Tỉ có thể hỏi, "Chúng ta sanh ra là con người rồi, đâu cần phải học?" Dạ đúng, thưa tỉ! Nhưng chưa chắc con người được sanh ra và khi lớn lên đều có tính "nhân bản". Đệ thật sự đau buồn phải nói ra điều đó vì đệ thấy những gì đang xảy ra trên quê hương yêu dấu của đệ buộc đệ phải suy nghĩ rất nhiều...
Tỉ ơi, cho phép đệ mượn "Cổ tích vườn chim" của tỉ làm nơi thổ lộ tâm tình của đệ tỉ nhé? Đệ chọn nơi đây vì đệ biết tỉ sẽ lắng nghe một con chim (cánh cụt nhưng chân g..a còn ngon :)) ráng hót cho tỉ nghe. Chim cánh cụt không biết hót như chim chích chòe. Tỉ hãy ráng nghe giọng hót ngượng nghiệu của nó và hãy ráng hiểu nó, tin nó... vì nó nói thật với tất cả tấm lòng...
Tâm tình thì rất dài nhưng thời gian thì có hạn. Hẹn tỉ lần sau tiếp tục....8! :)
Admin bỏ thêm nút LIKE trong này được không vây? để mình thấy cái reply nào hay thì mình LIKE 1 phát :)
DeleteSearch rồi mà không có widget nào như vậy cả, còn viết code thì không biết làm :)
DeleteNgay cả "Like It" button cho post mà cũng không có. Ở tận cùng mỗi post có cái banner vàng có mấy cái button để chon. Like thì hiện lên Facebook hoặc Google+ account, chớ không hiện lến ở Blogger(hay TĐồng)
Sorry
Không có nút Like thì mình gõ vào thôi ! Big LIKE luôn đó LT!
DeleteCON CHIM VÀ CHIẾC LỒNG
ReplyDeletePublished on 02/09,2012
Từ ngày có con chim ở trong lồng, chiếc Lồng luôn ưỡn ngực ra tự hào với bất kỳ thứ gì ngang qua nó, hoặc nó ngang qua, cho dù nó không hề bước đi được mà phải nương nhờ kẻ khác. Nó ưỡn mãi, ưỡn mãi đến độ hai chiếc nan tre bậc khỏi ngực nó khiến người chủ vất vả lắm mới nắn chúng trở lại khuôn khổ như cũ, miệng không ngớt lầm bầm cáu bẳn.
Chiếc Lồng không hề phật ý chút nào. Thậm chí, nếu biết hót, nó còn hót lên véo von hạnh phúc nữa là đằng khác. Khổ nổi, tiếng hót luôn là của chú chim Chào Mào bị nhốt trong lòng. Tiếng hót cứ lanh lảnh, bay khắp không gian. Chiếc Lồng sung sướng không thể nào tả nổi. Nó nghĩ rằng vì nó mà con chim cất tiếng ca. hạnh phúc có thể cãi biến tất thảy, chiếc Lồng cũng không ngoại lệ. Phép lạ của tình yêu đã khiến nó cất thành lời thỏ thẻ cùng con chim:
- Cậu à, cậu rất bình yên trong vòng tay của mình, đúng không? Thanh bình quá đi chứ. Mình ôm ấp che chở cho cậu tứ bề. Mèo cũng bó tay mà diều hâu cũng chịu thua những chiếc nan cứng cáp của mình đấy. Mình chỉ ân hận là chưa bảo kê được tiếng hót cua cậu thôi. Nhưng, sức mình có hạn. Cậu cứ yên chí hát ca với nhảy múa trong lòng mình đi ha.
Chiếc lồng nói mãi, nói mãi những lợi ngợi ca chính nó. Sự lập đi lập lại đôi khi nhuộm đỏ hoặc bôi đen được thiên hạ, nhưng cũng có lúc khiến đá nẩy lửa vì ma sát nhiều tạo ra nhiệt ngoài mức cần thiết. Mà ngọn lửa thì có thể thiêu rụi bất kỳ thứ gì trên đường nó băng qua. Hay chí ít ngọn lửa cũng sẽ lưu lại vết bỏng nóng suốt đời. Chú chim là viên đá đó vào lúc này:
-Cậu không biết, hay không muốn biết Cậu là một thứ tù ngục, hả? Những khuôn mẫu mực thước, trau chuốt bóng bẩy, tự tôn và tự cho mình cao cả, hay được gắn vào những điều cao cả như gọi là bảo vệ, chở che nhưng đồng thời đó cũng chính là nơi giam cầm, giết đi mọi cảm xúc, hay cả cuộc đời. Nói chính xác, Cậu còn hơn thế. Cậu chính là những khuôn mẫu rỗng tuếch. Sự sáo mòn đến tận chân răng. Và chỉ là công cụ của kẻ khác lợi dụng!
Chiếc Lồng tái mặt, nó há hốc miệng ra để thở vì quá tức giận. Sao lại có cái loài chim vô ơn đến thế chứ! Nó định chửi cả giòng họ nhà Chim là lũ “ Vong ơn bội nghĩa. Ăn cháo đái bát”. Nhưng nó vội khép họng lại ngay không thì kẻ được nó bảo vệ kia đang nhảy nhót loạn xạ, sẽ xổng mất.
Con chim ngửa mặt lên trời than vãn:“May mà mình vẫn còn giữ được quyền muốn hót lúc nào thì hót và ngợi ca điều gì cũng tùy mình. Dẫu sao vẫn còn tiếng hót chưa bị cầm tù bởi chiếc Lồng khốn kiếp, và những ơn huệ muốn ói của nó!”
Trời Xanh vẫn xanh thản nhiên.
Nguyen Lam Cuc
http://nguyenlamcuc.vnweblogs.com/post/2509/349557
AT sưu tầm được bài viết quá hay !
ReplyDeleteTT ơi , mấy con chim nớ không chỉ ưa thích "nhạc vàng"(cái từ ni ở đâu ra thì biết rồi đó nghe ), mà còn thích nhạc pop, nhạc jazz, nhạc xanh, và cả nhạc đỏ nữa. Muốn nghe không? "...Bạn đời ơi, bạn có thấy không, niềm vui của những người vừa dọn đến ngôi nhà mới mà chúng tôi vừa xây xong. Và em thân yêu ơi , ngày mai chúng ta lại lên đường, đến những chân trời mới. Niềm vui của đôi ta, về ngôi nhà hằng mong ước, sống chan hòa trong niềm vui chung, như nước sông ra biển lớn..." . Hay không?;))
Chưa nghe qua, TA hát đăng lên cho ace nghe với :)
ReplyDeleteÔng thợ thâu băng bị bận permanently rồi, trừ khi TA kiếm được thợ khác :)
Delete
DeleteNói ông thợ ấy "liệu hồn" coi chừng bị TA cho lay off thì chỉ có nước khóc thôi... :)
TA@ Hay...nhưng được nghe TA hát thì càng hay hơn....Phải nói ở đâu có các bạn thì ở đó thật là sôi động...TT được hân hạnh được vào sống trong ngôi nhà mới các bạn vừa xây xong thì không khỏi tự hào, sung sướng...Khi viết bài Cổ tích Vườn chim...TT trong trạng thái rất xúc động nên không tránh khỏi sai sót...Các bạn mình từ khắp nơi điện thoại cho TT "TT ơi...làm sao kéo các bạn Hải ngoại về nhà đi TT....Nhớ các bạn quá đi thôi..." TT cũng không biết làm sao nên viết bài này nói lên nỗi lòng và tình cảm của các bạn Việt Nam gởi đến các bạn...Mong TA và các bạn thông cảm...có gì chưa phải xin vui vẻ bỏ qua cho TT nhé....
ReplyDeleteKhi hát bài hát này (bài ca xây dựng), TA không nghĩ tới ngôi nhà Trống đồng , mà là ngôi nhà Trường đời tụi TA đã xây dựng. Ra đi, TA vẫn cảm thấy hạnh phúc , vì mình đã góp phần xây dựng cho bạn bè một ngôi nhà , một nơi chốn để tụ tập vui vẻ hàn huyên . Vẫn luôn hạnh phúc và tự hào là người đi xây dựng !
ReplyDeleteRe: " Chia " Truyện ngắn Trịnh Tây Ninh
ReplyDeleteby Nguyễn Thị Thanh Thủy - Friday, 17 May 2013, 12:09 PM
Chia...
Cái làng nho nhỏ lâu nay vẫn nổi tiếng hiền hòa, thân thiện...Ngày lễ cúng Thần Hoàng, ai nấy dù bận cách mấy cũng lo gác công chuyện lại để lo việc trên đầu trên cổ...Bởi họ càng yêu mến ngôi làng bao nhiêu thì càng biết ơn các bậc tiền bối có công tạo lập nên ngôi làng bấy nhiêu.
Làng đó có cái tên rất kêu: Thiên Đường.
Trước ngày lễ, trai tráng trong làng lo dựng rạp, các cô các chị thì trổ tài nấu nướng hoa hòe bánh trái...bọn trẻ tưng bừng líu ríu chạy tới chạy lui...Trong miếu thờ, các vị lão làng thận trọng sắp đặt lễ lượt, bàn chuyện lễ nghi, cúng tế...Ai cũng nghĩ cái khâu này chỉ cần chút chuẩn mực, nghiêm túc chớ cũng chẳng tốn công tốn sức bao nhiêu...Vậy mà...Mọi chuyện lình xình lại xảy ra từ chỗ đó...chỗ các bậc cao niên trọng vọng nhất làng...Chuyện bắt đầu cũng chẳng có gì làm to tát...Đầu đuôi cũng chỉ tại anh Trưởng con bác Thượng ý kiến cải cách chuyện cúng tế theo kiểu đông tây kim cổ giao hòa...vừa truyền thống vừa hiện đại..anh Trưởng cho rằng làm như thế thì già cũng khỏe, trẻ được vui...Trưởng vừa phát biểu vừa đưa mắt nhìn quanh chờ đón sự đồng tình ngưỡng mộ từ nơi các vị trưởng lão...Những lễ nghi theo kiểu mới này là do anh cất công tìm hiểu rất nhiều nơi rồi kết hợp sáng tạo nên nó...anh sung sướng tự hào về kiểu tế lễ có một không hai này...Đầu tiên, mọi người chưa kịp hiểu, ngờ ngờ... vực vực.... đưa mắt dò tìm xem ai có hiểu anh Trưởng lói thế nghĩa nà thế lào không? Bỗng có tiếng đằng hắng từ chỗ ông lão Thâm: E hèm...anh Trưởng nói thế mà bà con không hiểu ư? Không xong..không xong rồi....Ông Thượng đâu ra mà dạy lại cho anh cả nhà bác hiểu lại luật lệ làng...chứ cái đà này thì như hát bội chứ tế lễ cái nỗi gì....Cha con nhà bác Thượng nghe cái giọng lão Thâm vừa châm chích vừa trịch thượng, lại coi dễ coi thường cái công sức học tập sáng tạo của nhà mình nên điên chịu hết nổi...Bác Thượng gào lên: Ông đừng tưởng lâu nay được mọi người tôn sùng kính nể mà xỏ xiên người khác nhé...tre già thì măng mọc...hứ...hứ...Thế là chiến sự bùng nổ...Hương đèn cũng thắp lên, người người cùng vái lạy...nhưng đến khi phá cỗ thì chẳng ai còn ruột gan lòng dạ để hò hát ăn uống như mọi năm...Thế là...Chia...
Lũ trẻ chỉ cần chút bánh trái, thanh niên trai tráng xin mấy dĩa lòng dồi..vài chum rượu gạo...xôi thịt chia đều cho các nhà...Chỉ còn có một cái kẹt...ấy là cái thủ lợn...Cũng lại các vị chức sắc máu mặt...Thế là ồn...
Vậy đó...Chiến tranh bao giờ cũng bắt đầu từ các vì sao...Các vì sao gây chia cắt thì chỉ có các vì sao tự suy nghĩ lại rồi tìm lời nhỏ nhẹ nhu hòa đàm đạo với nhau mới mong hòa bình lập lại...Bọn phó dân chúng tôi nhu cầu giản đơn, nhỏ bé... chỉ mong được yên bình ca hát vui say...ước mong sao mâm cổ được đầy và mọi người bên nhau quây quần vui vẻ...
Chia: chẳng làm cho ai vui sướng mà chỉ có thể buồn...Vậy chia để làm gì mà không phải là nhân kia chứ???
Chuyện cúng tế theo cách nào thì có nghĩa gì khi không còn tình còn nghĩa???
Theo phó dân này, thì Thành Hoàng cũng chỉ mỉm cười hài lòng khi mọi thần dân trong làng gạt bỏ cái tôi đáng tội của mình để thôi còn tính toán một phép CHIA...
Thanh Thủy_ Phỏng theo posting của KKH.
Khi có nhiều người cùng đồng lòng "chia" thì điều đó không có nghĩa là vì cái "tôi", mà là "chúng tôi". Dân làng chỉ muốn vui chơi thôi, đó mới là cái "tôi"- cái "tôi" của nhiều người!
ReplyDeleteChia - chẳng làm cho ai vui sướng, nhưng "chúng tôi" không buồn khi phải "chia"! Đôi khi cũng cần phải rũ bỏ những vướng víu nặng nề trên đôi cánh, để được bay cao hơn, bay xa hơn. Và "chúng tôi" đã ngẩng cao đầu khi quyết định điều này.