Thái Bá Tân – Lời nhắn của ông Thiệu
Yêu mến lại càng không,
Nhưng buộc phải thừa nhận
Một thực tế đau lòng,
Rằng ông ấy nói đúng,
Thời còn ở Miền Nam:
“Đừng nghe cộng sản nói.
Hãy xem cộng sản làm!”
Tôi sống ở Miền Bắc
Sáu mươi lăm năm nay,
Và buộc phải thừa nhận
Một thực tế thế này:
Rằng ta, đảng, chính phủ,
Thường hay nói một đàng
Mà lại làm một nẻo.
Nhiều khi không đàng hoàng.
Đảng, chính phủ luôn nói,
Mà nói hay, nói nhiều,
Rằng sẵn sàng chấp nhận
Những ý kiến trái chiều.
Vậy mà một nhà báo,
Nói ý kiến của mình,
Nói đàng hoàng, chững chạc,
Có lý và có tình,
Liền bị buộc thôi việc.
Ai cũng hiểu vì sao.
Không khéo lại tù tội.
Như thế là thế nào?
Như thế là các vị
Mặc nhiên thừa nhận mình
Không làm như đã nói,
Gây bức xúc dân tình.
Là một người yêu nước
Là công dân Việt Nam,
Tôi mong đảng đã nói,
Là nhất thiết phải làm.
Vì đó là danh dự,
Niềm tin và tương lai.
Hãy chứng minh ông Thiệu
Nói như thế là sai.
PS
Tôi không biết ông Trọng,
Yêu mến lại càng không,
Nhưng là chỗ người lớn,
Tôi thành thật khuyên ông
Rút cái giấy sa thải
Một nhà báo công minh.
Phần ông, nếu phục thiện,
Cũng nên xem lại mình.
Tôi nhận hưu nhà nước
Cũng đã mấy năm nay.
Hy vọng còn được nhận
Sau bài thơ ngắn này.
409
Đảng lãnh đạo sáng suốt,
Lịch sử thì vẻ vang,
Dân anh hùng, vĩ đại,
Biển bạc và rừng vàng.
Thế mà ta, thật tội,
Chẳng dám mơ cao xa
Thành bác Mỹ, bác Nhật
Bác EU, bác Nga.
Cái dân ta mơ ước,
Ngẫm mà thấy đau lòng,
Mơ được như Miến Điện,
Mà rồi cũng chẳng xong.
Tội mấy bác lãnh đạo,
Nói gì cũng toàn sai,
Bị dân tình la ó,
Nhiều lúc đến khôi hài.
Là vì danh không chính,
Ngôn không thuận được đâu.
Cố mấy cũng không đúng,
Khi đã sai từ đầu.
ST
Nghe sao thấy quen quá... Thương cho tổ quốc của mình, làm sao mà tiến tới đây?
ReplyDeleteNói với cháu rể
ReplyDeleteMày rót bác cốc nước,
Rồi bác nói điều này.
Năm ngoái bác phản đối,
Không cho cháu lấy mày.
Vì sao ư? Đơn giản
Vì mày là công an.
May, giờ bác vẫn thấy
Mày ngoan, hoặc còn ngoan.
Công bằng ra mà nói,
Công an cũng chẳng sao.
Hơn thế, còn cần thiết,
Nhưng chẳng hiểu thế nào
Giờ lắm đứa tệ quá,
Đạp vào mặt người ta,
Còn giở các trò bẩn,
Đánh đập cả đàn bà.
Giả sử, mai “dự án”
Nó cướp đất nhà mày,
Mày có để lặp lại
Vụ Vân Giang gần đây?
Vợ mày đang có chửa.
Bác mừng cho chúng mày.
Nếu có đứa đạp nó,
Mày sẽ nghĩ sao đây?
Lại nữa, bác bị bắt,
Mày cứ nói thật lòng,
Người ta bảo mày bắn,
Mày có bắn bác không?
Mà bác thì mày biết,
Như mấy lão nông dân,
Làm sao mà “thù địch”,
Mà “phản động”, vân vân.
Nói thật cho mày biết,
Bác yêu đất nước này,
Người Văn Giang cũng vậy,
Hơn gấp vạn chúng mày.
Vứt mẹ cái khẩu hiệu
Còn đảng là còn mình.
Thế mai kia đảng chết,
Không lẽ mày quyên sinh?
Bác là người ngoài đảng.
Mày vào đảng, không sao,
Miễn là mày thực sự
Vì quốc dân, đồng bào.
Mày thừa biết chúng nó,
Cái bọn “vì nhân dân”
Đang ăn cướp trắng trợn,
Pháp luật chúng đếch cần.
Sống ở đời, cháu ạ,
Có nghề mới có ăn.
Làm công an cũng được,
Nhưng phải nhớ vì dân.
Mà dân là bố mẹ,
Là bác, là vợ mày.
Chứ mày nghe bọn xấu
Làm ngược lại là gay,
Là có tội, cháu ạ.
Chưa nói chuyện ở đời
Có cái luật nhân quả,
Tức là luật của trời.
(Thái Bá Tân)
Có phải Thai Ba Tan là người này phải không?
ReplyDeletewww.thaibatan.com
--------------------------------------------------
Về tác giả Thái Bá Tân
Tóm tắt tiểu sử
Dịch giả, nhà văn, nhà giáo. Sinh năm 1949, ở Nghệ An. Học Đại học ngoại ngữ Matscova (khoa phiên dịch tiếng Anh) 1967 – 1974. Phiên dịch tiếng Anh và Nga ở Bộ Thủy Sản. Dạy tiếng Anh và văn học Anh tại Đại học Sư phạm ngoại ngữ Hà Nội 1975 – 1978. Sau đó làm biên tập sách tại nhà xuất bản Lao Động, Hội nhà văn. Hiện thuộc biên chế Hội Nhà văn Việt Nam, phó chủ tịch Hội đồng Văn học nước ngoài và ủy viên Ban đối ngoại của hội.
Đã xuất bản khoảng 70 đầu sách, gồm thơ dịch, truyện ngắn và thơ sáng tác.
Thích du lịch (đã đi khoảng 30 nước), đọc sách và âm nhạc. Biết chơi (khá chuyên nghiệp) các nhạc cụ như violin, violoncello, saxophone và một ít piano. Sống khép kín, ít giao tiếp xã hội.
Mở lớp dạy dịch tiếng Anh khoảng hai mươi năm nay, hàng ngày trừ chủ nhật, từ 6h PM đến 7.45h PM tai giảng đường 306, nhà D6, Đại Học Bách Khoa Hà Nội.
Địa chỉ nhà riêng: căn hộ 906, khu đô thị Cầu Bươu, Hà Nội.
Trang web: www.thaibatan.com
Email: tanthaiba@yahoo.com
Phones: 36856884 và 0912.375717.
That's him
DeleteThanks. Up early, making breakfast for TA & kids?
DeleteMy wish! :)
DeleteTÔI KHÔNG TIN PDF In E-mail
ReplyDeleteNgười viết: Thái Bá Tân
12/03/2013
Đài báo cứ ra rả,
Rằng xã hội ngày nay
Tốt đẹp và ưu việt.
Tôi chưa thấy điều này.
Rằng chính phủ sáng suốt,
Lãnh đạo rất tài tình.
Tôi thì thấy lo ngại
Cho kinh tế nước mình.
Rằng những người cộng sản
Luôn gương mẫu, đi đầu,
Lại cần kiệm, liêm chính.
Tôi thì nghĩ - còn lâu.
Rằng Việt Nam, Trung Quốc
Là anh em một nhà.
Tôi thì thấy thằng ấy
Đang cướp đất của ta.
Rằng nước ta dân chủ
Và tự do hơn người.
Tôi thì thấy nói thế
Quả là rất buồn cười.
Rằng thế này, thế nọ,
Vân vân và vân vân,
Làm tôi thật khó nghĩ.
Tôi, chỉ một thằng dân.
Tôi, thấp cổ bé họng,
Nhưng tôi cũng là người.
Đầu óc tôi tỉnh táo
Và hiểu rõ sự đời.
Vì còn yêu, day dứt
Với đất nước của mình,
Nên tôi, dẫu có chết,
Cũng không thể làm thinh.
Vậy xin đài và báo
Đừng tiếp tục khinh tôi
Bằng cách nói như thế.
Đủ rồi, đủ lắm rồi.
Thay vào đó, nói thật,
Dẫu sự thật đau lòng,
Để dân cùng nhà nước
Góp sức và chung công
Chấn chỉnh lại kinh tế,
Lo phòng vệ nước nhà,
Chống lại giặc tham nhũng,
Xây xã hội hài hòa.
Với dân phải kính trọng,
Đảng dạy thế nhiều lần.
Kính trọng đâu chưa nói,
Chí ít đừng khinh dân.
Anh bạn cho biết TBT dịch nhiều tác phẩm văn học từ tiếng Nga sang tiếng Việt.
ReplyDeleteThơ chắc nghề tay trái nhưng góp phần đáng kể cho dòng VH hiện thực phê phán.
Mới đọc thấy có bài thơ vui:
BÀI QUAN TRỌNG, theo đơn đặt hàng của Mụ Vợ
Người viết: Thái Bá Tân
03/05/2013
Mụ Vợ tôi hiện có
Cửa hàng đồ thể thao.
Mụ buôn bán không biết
Lỗ hay lãi thế nào.
Tôi hỏi thì Mụ đáp,
Bằng tiếng Anh mới ghê,
Nhưng mặt buồn rười rượi:
“It is fine, OK”.
Nghĩa là đang rất ế.
Tính Mụ sĩ lắm cơ.
Nếu ai cần mua sắm,
Đến mua cho Mụ nhờ.
Rất dễ tìm, địa chỉ:
Một Tám Hai, Quang Trung,
Ở Hà Đông, phố lớn.
Cửa hàng cũng to đùng.
Cần thì gọi điện thoại:
Không - Chín - Một - Ba - Năm
Tám - Bảy - Chín - Năm - Tám.
Có chiết khấu phần trăm.
Cứ bảo tôi, bạn ruột
Của Ông Béo, chồng cô.
Hứng lên, Mụ có thể
Không bán, mà lại cho.
Vậy các bác đến nhé,
Phố Quang Trung, Hà Đông.
Coi như tôi làm tốt
Việc Mụ giao cho chồng.
PS
Lưu ý các bác nữ
Chỉ một điều này thôi:
Không được cho mụ biết
Rằng các bác yêu tôi.
Vì Mụ rất coi trọng
Quyền được sở hữu chồng.
Người Hà Nội, nhưng Mụ
Là Sư tử Hà Đông!
Hohoho
ReplyDelete