TA gởi bài này vào đây, coi như lưu lại một kỷ niệm buồn, nhưng đồng thời đánh dấu một bước ngoặc mới...
TA
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cổ tích 2013
Có
một khu phố thị nho nhỏ, hiền hòa, cư dân không đông lắm, khoảng độ vài
trăm. Dân trong phố cũng hiền hòa và dễ thương như nơi họ đang sinh
sống. Ai cũng thương yêu và luôn giúp đỡ lẫn nhau, nhất là lúc có người
lâm cảnh ngặt nghèo.
Có một đặc
điểm nổi bật là tâm hồn mọi người luôn tươi mát, ngọt ngào như những
dòng suối trong lành. Điều đó thể hiện qua những dòng thơ tuôn trào bất
kể lúc nào. Nghe đồn là tài thi phú của dân trong phố hơn cả Hội Tao đàn
đời nhà Trần
, bởi có người so sánh là các thi sĩ nhà Trần chỉ nhả thơ
khi ngồi chén thù chén ẩm mà thôi, còn dân phố này thì có thể làm thơ
bất cứ lúc nào. Buồn cũng thơ, vui cũng thơ, nấu ăn cũng thơ , thèm cà
phê cũng thơ, đi họp cũng thơ, mà đi..ấy cũng thơ. Người này vừa tung
thơ ra, tức khắc có kẻ tiếp lại liền, cứ như là họ sinh ra là để làm
thơ...
Một hôm, có trận đá bóng
của hai đội trong phố, đội xanh và đội đỏ , dân phố gọi như vậy cho gọn,
theo màu áo mà từng đội mặc trên người.
Hai
đội chơi nhiệt tình và gây cấn theo tinh thần thể thao thượng võ. Trong
lúc đẩy bóng để lướt một đường chuyền đẹp, một cầu thủ của đội xanh bị
lỗi. Trọng tài biên thổi còi cảnh cáo. Dưới khán đài chính, có vài vị
mạnh thường quân, tai to mặt lớn bảo trợ cho đội đỏ gởi i meo, me sịt
cho trọng tài chính, không biết mấy cái sịt đó nói gì, bỗng trọng tài
chính thổi còi tuyên bố cả đội, và cả những cổ động viên của đội xanh là
có âm mưu phá hoại sân bóng, xả rác bừa bãi, thù oán cá nhân, hãm hại
và gây chia rẽ dân trong phố. Trọng tài chính gởi kiến nghị lên Liên
đoàn bóng đá, mở cuộc bầu cử để chia sân bóng.
Thế
là kiến nghị được chấp nhận. Sân bóng được chia đôi , mỗi bên chỉ chơi
nửa sân và chỉ có một khung thành. Hai đội không còn đá với nhau nữa.
Đội xanh không chấp nhận một nền bóng đá bị bao sân và phải tung lưới
vào khung thành của chính mình nên đã đi tìm một sân cỏ mới, một lối
chơi mới, tự do và đẹp mắt hơn.
Đội đỏ ở lại, cùng nhau nhớ đến những ngày tháng cũ . Ngày nào cũng quây quần bên nhau :
"Cùng nhau múa chung quanh vòng
Cùng nhau múa cùng vui
Cùng nhau mùa chung quanh vòng
Vui cùng vui múa đều"
Và happily ever after theo quy định của cấp trên.
Người kể : TA
Dung roi do TA! bai viet qua hay !
ReplyDelete
ReplyDeleteChuyện buồn cuối cùng của chapter trước, bây giờ chapter mới rồi, tụi mình ráng giữ cho vui vẻ nghe.(Bao nhiêu pháo mua dư, t đi vất hết rồi...)
Trời! Đốt dữ vậy rồi mà cũng còn dư sao? Mua chi dữ vậy. Vứt đi là đùng rồi, trữ thuốc súng ở nhà có khi mang vạ vào thân :)
Delete"buy 1 get 9 free" cho nên hốt đại hốt càng :)
Delete@ TA bài viết rất nhí nhãnh dễ thương, nhưng rất thâm thuý ....tuyệt vời !
Delete@ AT đây là một sự chuyển tiếp ...Không phải buồn mà vui..... Rồi thế nào cũng phải có những cú "SHOOT" thần tốc thủng lưới thôi ....Vỗ tay.....
Bà con ơi, pháo dư t đem vất, XT lượm về, đốt nổ đùng đùng, có ai nghe được khổng
DeleteCó nghe pháo XT nổ đã lắm :)
DeleteHay lắm. Nhưng bên mặc áo đỏ, bên mặc áo vàng...
ReplyDelete